NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nói hắn có thể đánh xe ngựa, Tô Yên thật sự cho rằng hắn làm được.

Cho đến khi Tô Cổ đánh ngựa chạy như điên khắp nơi trong rừng, đến nỗi Tiểu Hồng phải nôn ra vì choáng váng.

Tô Yên mới biết được, hóa ra Tô Cổ nói đánh ngựa, chỉ là đơn thuần làm ngựa chạy đi, còn chạy đi đâu thì hắn chịu.

Mấy ngày đầu, đoàn người còn chưa ra được trấn nhỏ này.

Sau đó Tô Cổ dần dần quen thuộc, nắm giữ được phương pháp.

Ba ngày sau mới bắt đầu hành trình đi đến võ lâm đại hội.

Tiểu Hồng héo héo ghé vào góc nào đó trong xe ngựa.

Mặt rắn vàng như nến.

Chỉ kém đem mật nhổ ra.

Một lần đi này dài hơn nửa tháng.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ gặp phải một đám cường đạo thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi, thì cũng không phát sinh đại sự gì.

Vì sao nói đám cường đạo kia thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi?

Chuyện xảy ra là vào ngày thứ năm sau khi bọn họ xuất phát.

Ngày đó, thời tiết nóng bức.

Tới giữa trưa, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện ăn chút gì đó.

Mấy ngày này mọi việc đều được phân công tương đối rõ ràng.

Tô Cổ đi tìm mồi làm mấy món ăn hoang dã, Tô Yên phụ trách nấu nướng.

Mà Hoa Vô Khuynh phụ trách thành thành thật thật ngồi ngốc một chỗ.

Thỉnh thoảng đi múc nước, hái một ít trái cây tới ăn.

Tô Yên sợ hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, còn cố ý để Tiểu Hồng đi theo hắn.

Nơi này rừng núi hoang vắng, cũng sẽ không có chuyện lớn gì.

Vừa lúc thích hợp cho hắn rèn luyện.

Vào ngày đó, mọi người vẫn phân nhau là làm việc.

Tô Cổ đi tìm mồi, Tô Yên chuẩn bị đồ để nấu nướng.

Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật đi tìm trái cây ăn.

Bởi vì có Tiểu Hồng dẫn đường, cho nên mỗi lần chỉ cần đi theo Tiểu Hồng, hắn đều có thể tìm được trái cây.

Nhưng hôm đó Tiểu Hồng mang Hoa Vô Khuynh đi rất xa mà không tìm được trái cây.

Cứ đi mãi, liền đi lên đường lớn.

Vừa lúc gặp được một đám cường đạo nằm vùng đánh cướp ở ven đường.

Nếu là bình thường, gặp được loại hàng này trên đường, những cường đạo đó cũng sẽ không liếc một cái.

Cố tình lúc này đây lại gặp được Hoa Vô Khuynh.

Gía trị nhan sắc cao, bộ dáng còn ngốc nghếch dễ lợi dụng.

Nên đám cường đạo đó làm chuyện càng không có gì cố kỵ.

Đầu lĩnh cường đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng Hoa Vô Khuynh.

Thế cho nên trực tiếp nhảy ra ngoài, đám huynh đệ theo phía sau.

Nhanh chóng vây quanh Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh sửng sốt.

Nhìn trái phải những người đang vây quanh mình.

Hắn nhíu mày

"Các ngươi chặn đường ta."

Hắn còn muốn đi tìm trái cây.

Tìm xong trái cây còn phải đi về bồi Yên Yên.

Trên mặt đầu lĩnh cường đạo có một vết sẹo, nhìn qua phi thường dữ tợn.

Hắn lộ ra tươi cười, bộ dáng kia, đừng nói là hòa ái dễ gần, mà hung ác đến nỗi dọa hài tử phát khóc.

"Vị quan nhân này muốn đi đâu a?"

Hoa Vô Khuynh

"Tìm trái cây."

Cường đạo đầu lĩnh cười ha ha

"Trái cây? Việc nhỏ như vậy sao lại phiền tiểu mỹ nhân động thủ?"

Nói xong, tên đầu lĩnh vung bàn tay lên

"Còn không mau đi tìm trái cây cho mỹ nhân ăn?!"

Vừa dứt lời, Tiểu đệ đi theo phía sau động tác nhất trí chạy vào trong rừng.

Hoa Vô Khuynh cũng không nghĩ tới đột nhiên có người nguyện ý giúp mình tìm trái cây.

Vốn dĩ muốn bước chân đi, nhưng lại dừng lại.

Đứng ở chỗ đó, chờ bọn họ tìm trái cây trở về.

Tiểu Hồng vốn là muốn cắn bọn họ.

Nhưng nó phát hiện, bọn họ không có địch ý với Hoa Vô Khuynh.

Chỉ là muốn giúp tìm trái cây cho hắn.

Đây là có ý tứ gì?

Là muốn hắn?

Nhưng, nhưng hắn là nam a.

Bởi vì vấn đề nghiêm trọng khó nghĩ này.

Tiểu Hồng quyết định trở về hỏi Yên Yên một chút nên làm cái gì bây giờ.

Tiểu Hồng không chút do dự trở lại đường cũ.

Đương nhiên, suy xét đến vấn đề an toàn của Hoa Vô Khuynh, Tiểu Hồng quyết định dùng tốc độ nhanh hơn.

Kết quả là trong chốc lát liền không thấy thân ảnh nó đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi