NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, cảm giác chị đối với Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, chính là tình thân."

Nói xong, Tiểu Hoa nghĩ lại tình cảnh lúc bọn họ ở chung.

Lại lắc đầu sửa lại lời nói

"Không đúng, là bằng hữu."

Cuối cùng, Tiểu Hoa cũng tự làm mình hồ đồ theo.

Vì thế lại lạch cạch tiếp tục lật sách bắt đầu tìm đáp án.

Dưới sự giải thích của Tiểu Hoa, Tô Yên cái hiểu cái không.

Đối với phương diện tình cảm này cảm giác của Tô Yên luôn là thực nhạt nhòa, nàng cũng hiểu rất chậm.

Nhưng mà vẫn là hiểu một ít.

Thế cho nên lúc cùng Cổ Vương và Tiểu Hồng đi dạo phố.

Những thứ điểm tâm, đồ ăn vặt trên đường, nàng đều mua một phần.

Tức khắc, Cổ Vương vốn dĩ còn biệt nữu lạnh mặt, đảo mắt lại tốt rồi.

Bọn họ vẫn luôn dạo đến khi mặt trời lặn...

Tô Cổ lên tiếng

"Về sau, tỷ nên mang chúng ta đi dạo phố nhiều chút."

Tô Yên liếc hắn một cái

"Vì sao không tự mình mang theo Tiểu Hồng đi?"

Tô Cổ cắn một ngụm hồ lô ngào đường

"Không giống nhau."

Nói xong câu đó, Tô Cổ không hề mở miệng tiếp tục giải thích nữa.

Răng rắc răng rắc ăn hồ lô ngào đường, ăn đến là cao hứng.

Đi đi, cũng không biết là như thế nào, lại đi tới lôi đài võ lâm đại hội.

Chỗ đó sớm đã chuẩn bị xong.

Vào ba ngày sau chính thức bắt đầu tỷ thí.

Bên cạnh, trên bảng thông báo còn dán bố cáo.

Cường điệu một chút quy tắc thi đấu.

Thirng thoảng có người dừng lại xem xét.

Ra tiếng dò hỏi

"Ai, năm nay võ lâm đại hội tỷ thí so với năm trước hình như  đơn giản hơn rất nhiều a, chỉ là tỷ thí võ công, người thắng chính là võ lâm minh chủ??"

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái.

Nếu là trước kia vô luận nói như thế nào, cũng nhất định phải có võ lâm uy vọng a.

Nếu là tuyển ra võ lâm minh chủ vô pháp phục chúng thì làm sao bây giờ?"

Đám quần chúng ăn dưa*, nhọc lòng suy nghĩ thay vị võ lâm minh chủ còn chưa nhận chức.

*Hóng bát quái.

Bên cạnh có người qua đường gia nhập thảo luận

"Các ngươi ngốc a, trận tỷ thí này ai mạnh thì chính là lão đại, có ai không phục liền đánh bại."

Tức khắc, người vốn đang cảm thấy có dị nghị lập tức liền cảm thấy có đạo lý a.

Không nghĩ tới đơn giản thô bạo nhất, thế nhưng cũng là công bằng nhất.

Tô Cổ một bên ăn hồ lô ngào đường một bên nhìn, ra tiếng

"Tỷ muốn báo danh không?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Báo đi."

Dù sao hung phạm hạ độc thôn dân còn chưa có tìm ra.

Tô Cổ nghi hoặc

"Nếu tỷ lên làm võ lâm minh chủ, thì có thể hiệu lệnh quần hùng?"

Tô Yên nhìn về phía hắn

"Em muốn làm gì?"

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát

"Để đám võ lâm quần hùng kia xếp hàng mua đường hồ lô cho ta."

Hai người vừa nói, vừa đi trở về khách điếm.

Tô Yên ra tiếng

"Chờ chuyện này giải quyết xong đã, về nhà đi."

Tô Cổ gật đầu

"Được"

Vô luận Tô Yên đi chỗ nào, hắn cũng sẽ không dị nghị.

Dù sao đều sẽ đi theo nàng.

Dưới ánh hoàng hôn, một cao một thấp, hai đạo thân ảnh kéo thật dài.

Phảng phất thế giới chung quanh đều sẽ biến đổi, nhưng bọn họ sẽ mãi như vậy.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm hai người nói chuyện truyền đến.

Tô Cổ

"Chủ Thần rất lợi hại sao?"

"Còn bình thường."

"Vậy tên Chủ Thần khi dễ tỷ kia, là tỷ đánh không lại bọn họ, nên mới bị bọn họ khi dễ sao?"

"Không phải"

"Ta biến thành người."

"Ân"

"Băng Tâm kinh ta cũng tu luyện tới tầng thứ chín rồi."

"Ân,... em muốn nói cái gì?"

"Nếu có người lại khi dễ tỷ, ta có thể giúp tỷ đánh hắn."

Tô Cổ cắn hồ lô ngào đường, nói ra một câu như vậy.

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ.

Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc lại cẩn thận xem xét Tô Cổ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi