NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh từ đi xuống khỏi xe ngựa.

Vào khách điếm.

Nàng đầu tiên là dàn xếp tốt cho Hoa Vô Khuynh.

Tiếp theo nói

"Em đi vào trong thôn, một lát sẽ về."

Hoa Vô Khuynh kéo tay Tô Yên, không có ý muốn buông

"Ta muốn đi cùng nàng."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu

"Chàng chờ ở chỗ này."

Chắc Phong Chỉ cũng ở đằng kia.

Nàng sợ vào đó sẽ gặp mấy người biết thân phận thật sự của Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh cũng không buông tay, hơn nữa còn nói đến hợp tình hợp lý

"Ta muốn đi theo nàng."

Từ ngày Tô Yên nói hắn có thể làm những chuyện giống như trước kia.

Phong cách của Hoa Vô Khuynh từ một người mặt than biến thành người nói nhiều, còn luôn thích yêu cầu rất nhiều.

Tô Yên thấy hắn nhất định phải dính lấy mình.

Suy nghĩ trong chốc lát

"Đi cũng được, nhưng chàng phải che mặt."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe liền không vui.

Hắn ở đằng kia buồn buồn, không nói lời nào.

Tô Yên nhìn hắn

"Vậy chàng là muốn mang theo khăn che mặt đi cùng em, hay là muốn ở chỗ này chờ em trở về?"

Hoa Vô Khuynh nghĩ nghĩ

"Ta muốn không đeo theo khăn che mặt đi theo nàng."

Đúng thật là có ký ức cùng không có ký ức rất khác biệt.

Thực khoonh dễ lừa a.

Trước kia Tô Yên còn sợ người khác bắt hắn đi thanh lâu.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ, cũng không cần quá lo lắng.

Tô Yên móc ra một chiếc khăn tay từ tay áo, thoáng gập một chút, sau đó buộc lên mặt hắn, che từ mũi xuống cằm.

Hắn tuy rằng không vui, nhưng cũng không tháo xuống.

Chỉ là lôi kéo tay Tô Yên, rầu rĩ nói

"Ta khi nào mới có thể bỏ xuống?"

"Chờ đến khi trở về, thì có thể hái xuống."

"Ân"

Hắn rầu rĩ lên tiếng.

Sau đó, Tô Yên lôi kéo vị giáo chủ đại nhân nhìn kỹ rất giống một vị tuyệt thế đại mỹ nữ này đi đến thôn nhỏ kia.

Lúc này, Ảnh không có đi theo.

Đương nhiên không phải bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng Tô Yên.

Mà là giáo chủ đại nhân của hắn không cho hắn đi.

Tô Yên lôi kéo Hoa Vô Khuynh đi ở trên đường.

Dù là che mặt lại, thì tỉ lệ quay đầu cũng rất cao.

Cơ hồ những cô nương đi ngang qua đều sẽ nhịn không được mà xem một cái.

Thậm chí còn hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi trấn nhỏ.

Hoa Vô Khuynh buồn không nói lời nào rốt cuộc nói chuyện

"Ta không muốn đeo cái khăn này."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc hỏi

"Lý do?"

Hoa Vô Khuynh

"Bọn họ đều nhìn ta."

Tô Yên nghe cái lý do này, an tĩnh trong chốc lát.

"Chàng cảm thấy bỏ khăn che mặt thì sẽ không có người xem chàng?"

Tiểu Hoa

"Ký chủ, nam chủ đại nhân có phải rất ít ra ngoài chơi hay không? Nên hắn giống như có cái gì hiểu lầm đối với chính mình a."

Mang theo khăn che mặt thì có người xem.

Không mang theo khăn che mặt sợ là có người nhìn nhìn liền đi không nổi á.

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát

"Chắc thế."

Nói xong, Hoa Vô Khuynh nghĩ tới khoảng thời gian hắn không có ký ức, phát sinh một chút sự tình.

Hắn trầm mặc.

Sau đó, lôi kéo tay Tô Yên, không có nhắc lại việc tháo khăn che mặt nữa.

Đi vào thôn trang nhỏ kia.

Khác với dự đoán của Tô Yên.

Không còn là cảnh tượng rách nát tiêu điều, kêu rên tuyệt vọng như lúc trước.

Hài tử vây quanh ở một chỗ chơi đùa, từng nhà tựa hồ đều khôi phục bình thường.

Chỉ là nhìn kỹ, còn có thể phát hiện trên người thôn dân vẫn có vết thương xanh tím.

Đoán là bởi vì dược mà Tần Lạc Vũ cho nổi lên tác dụng.

Trước mặt đám kia hài tử còn có một người lớn đang chơi trốn tìm cùng.

Chơi chơi, nàng kia quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Tô Yên, trước mắt liền sáng ngời.

Trên mặt nàng mang theo tươi cười, vẫy vẫy tay

"Tô Yên! Nơi này, nơi này!!"

Tô Yên theo thanh âm nhìn qua.

Là Phong Chỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi