NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh lông mi run run.

Tô Yên nhìn trên tay hắn dính đầy máu

"Là tự chàng xé rách miệng vết thương??"

Hoa Vô Khuynh càng thêm rụt về trong góc.

Trái tim Tô Yên giống như là bị bóp nghẹt, đau đến lợi hại.

Nàng lôi kéo cổ tay hắn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói

"Ta nhìn xem."

Môi Hoa Vô Khuynh run rẩy,

"Không cần."

Nàng rõ ràng rất ghét bỏ hắn, vì cái gì còn muốn xem?

Là muốn nhân cơ hội này hoàn toàn chán ghét hắn?

Tô Yên muốn xem, Hoa Vô Khuynh liền rúc sâu vào trong góc.

Mà trên mặt đất toàn máu tươi, càng ngày càng nhiều.

Tô Yên không có biện pháp.

Người này như là giằng co cùng nàng.

Nàng khom lưng, một tay ôm toàn bộ người lên.

Hoa Vô Khuynh đầu tiên là sửng sốt, sau đó duỗi tay dùng quần áo che ngực của mình lại.

Tô Yên

"Ta sẽ không ghét bỏ chàng."

Hoa Vô Khuynh tiếng nói khàn khàn, lông mi run run

"Nàng sẽ."

Nàng chẳng những ghét bỏ, nàng còn chạy.

Tô Yên nhìn hắn cố chấp như vậy.

Nàng nói

"Chỉ cần miệng vết thương tốt lên, ta sẽ không ghét bỏ chàng. Chỉ cần về sau vết thương không tiếp tục đổ máu, ta sẽ không bỏ lại chàng mà một mình rời đi."

Lời này rốt cuộc lọt vào tai Hoa Vô Khuynh.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

"Thật sự?"

Tô Yên đặt người ở trên giường.

"Ảnh"

Nàng đối hô với bên ngoài một tiếng.

Ảnh thật mau đẩy cửa vào.

Nhìn trên đất đầy máu.

Còn có Hoa Vô Khuynh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

"Giáo chủ!"

Nàng lên tiếng

"Tìm đại phu, miệng vết thương trên ngực hắn lại nứt ra rồi."

Ảnh đi đến mép giường

"Tô Yên cô nương, ta làm được."

Nói xong, Ảnh duỗi tay muốn cởi quần áo Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh lôi kéo không bỏ, thuận tiện trừng mắt nhìn Ảnh một cái.

Ảnh cứng đờ, lập tức thu tay lại.

Tô Yên

"Không trị liệu miệng vết thương sao?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên

"Nàng không được xem."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Nàng lên tiếng, liền muốn đặt Hoa Vô Khuynh ở trên giường để đi ra ngoài.

Nhưng mà nàng mới vừa có động tác, Hoa Vô Khuynh liền kéo nàng lại.

"Nàng định đi đâu?"

Hắn có điểm sốt ruột.

Tô Yên

"Em đi ra cửa chờ."

Hoa Vô Khuynh lắc đầu

"Nàng, nàng không thể đi."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Vậy em nên làm cái gì bây giờ?"

Không cho nàng xem, còn không cho nàng đi.

Hắn lên tiếng

"Nàng nhắm mắt lại."

Không thể hiểu được, vừa nãy quyền chủ đạo ở trên tay của Tô Yên.

Một lát liền thành Hoa Vô Khuynh nói cái gì là làm cái đó.

Tô Yên cũng chưa nói gì liền nhắm hai mắt lại.

Lần này, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cởi quần áo trị liệu miệng vết thương.

Tô Yên vừa nãy nói không sai.

Miệng vết thương xác thật là do Hoa Vô Khuynh tự mình xé rách.

Lúc ấy Hoa Vô Khuynh quá thương tâm, thế cho nên cảm thấy đều là do mình không giống người khác, Yên Yên mới ghét bỏ hắn.

Một người tàn nhẫn lên, chính mình đều dám xuống tay.

Kết quả, vừa mới động thủ xong, Tô Yên đã trở lại.

Hắn nghe được tiếng Tô Yên cùng Ảnh nói chuyện.

Tức khắc Hoa Vô Khuynh liền phục hồi tinh thần lại.

Nhìn mặt đất đầy máu.

Nhìn miệng vết thương so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

Hắn vừa muốn gặp Tô Yên, vừa sợ Tô Yên ghét bỏ hắn.

Cuối cùng, hắn liền che chính mình lại, ngồi xổm trong một góc.

Ảnh trị liệu vết thương cho hắn, tiêu tốn đến nửa canh giờ.

Chờ toàn bộ xử lý xong, trên ngực quấn quanh băng gạc.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ,  miệng vết thương của ngài rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nhớ không thể xé rách vết thương, nếu không sẽ mưng mủ."

Ảnh không biết lời mình nói giáo chủ có nghe vào hay không.

Bởi vì khi hắn băng bó xong, giáo chủ liền vội vàng lấy quần áo che kín mít miệng vết thương.

Giống như là sợ bị người khác thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi