NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ đang muốn đỡ Tô Yên thì dừng lại.

Hắn đứng đó, một tay ôm Tiểu Hồng đang bị thương, một tay giữ Tiểu Hoa đang sợ tới mức nước mắt lưng tròng.

Nhìn Tống Du Cảnh ôm Tô Yên đi, Tô Cổ cũng đi theo sau, ngồi vào ghế sau.

Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, lái xe nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.

Hắn vừa lái vừa quan sát Tô Yên ở ghế phụ.

Tô Yên đang che lại vết thương ở cổ.

Sau lại phát hiện có quá nhiều vết thương bị vỡ ra, căn bản không che được liền buông lỏng tay.

Cô sờ vào túi, lấy ra một viên kẹo.

Sau đó lột ra ăn.

Trong xe im lặng đến dọa người.

Thực mau, xe đã chạy đến cổng bệnh viện.

Tống Du Cảnh ôm Tô Yên từ trên ghế phụ xuống.

Đi tới phòng cấp cứu.

Lăn lộn suốt đêm.

Bác sĩ phụ trách cầm lấy bệnh án của Tô Yên kiểm tra cẩn thận.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Du Cảnh.

Nói

"Bác sĩ Tống, người mà anh mang đến không có vấn đề, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng miệng vết thương này là lần đầu tôi thấy."

Vết thương ngay ngắn, thậm chí kích cỡ, độ rộng đều giống nhau.

Tống Du Cảnh cho hai tay vào túi.

Vẫn mặc chiếc áo dính máu kia.

Bác sĩ phụ trách đi tới trước mặt hắn.

Tống Du Cảnh đã công tác ở bệnh viện này nhiều năm như vậy.

Trước giờ luôn bình tĩnh.

Đây là lần đầu thấy hắn cả người dính đầy máu, xuất thần nhìn một nữ bệnh nhân như vậy.

Bác sĩ phụ trách trầm ngâm một lúc

"Vị này chính là......"

Tống Du Cảnh phục hồi tinh thần, trả lời

"Vợ của tôi."

Nói xong.

Bác sĩ phụ trách trầm mặc.

Lúc sau mới phản ứng kịp

"Cậu kết hôn?"

Giọng điệu không thể tin được.

Tống Du Cảnh gật đầu.

"Ân"

Đến tận bây giờ bác sĩ phụ trách mới biết.

Người mà được toàn bộ nữ hộ sĩ, bác sĩ trong viện, còn có không ít nữ bệnh nhân nhớ thương, thậm chí còn xếp hàng muốn hắn khám bệnh cho mình, đã kết hôn.

Nếu không phải Tống Du Cảnh ít nói, khuôn mặt lạnh như băng.

Phỏng chừng mọi người đều nhịn không được muốn nhào vào lòng ngực hắn.

Ai có thể nghĩ đến.

Cái người luôn được nhớ thương này.

Người ta đã kết hôn!

Nửa ngày sau, Tống Du Cảnh hỏi

"Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"

Bác sĩ phụ trách

"Có lẽ là quá mệt mỏi nên ngủ."

Bác sĩ phụ trách tưởng rằng mình nói như vậy sẽ làm hắn yên tâm.

Nào ngờ, Tống Du Cảnh bỗng nhiên đi tới mép giường, duỗi tay đẩy đẩy Tô Yên

"Này, tỉnh tỉnh."

Bác sĩ phụ trách

"......"

Kết quả là, Tô Yên bị lay tỉnh.

Cô mở to mắt, trên cổ, trên ngực đều được băng bó.

Trên mặt cũng được quấn băng gạc.

Không biết, còn tưởng rằng đây là bệnh nhân bị bỏng nặng.

Tô Yên nâng mí mắt, vẻ mặt mệt mỏi.

Nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.

Đã qua 12 giờ.

Tô Yên lục túi.

Sau đó nâng tay lên, đưa tới trước mặt Tống Du Cảnh.

Tống Du Cảnh nhìn động tác của cô.

Theo bản năng xoè tay ra.

Lạch cạch.

Hai viên kẹo từ trong tay Tô Yên rơi vào tay hắn.

Giọng cô khàn khàn

"Món quà hôm nay."

Nói xong, lại nhắm mắt ngủ.

Tống Du Cảnh nhìn viên kẹo, lại nhìn người nằm trên giường bệnh.

Tiếp đó, nắm chặt tay.

Hắn thích mùi máu.

Mỗi lần ngửi được mùi máu tươi, hắn đều trở nên hưng phấn.

Nó dường như kích thích mọi tế bào trong cơ thể hắn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi