NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Yên vừa đi vào, liền bị nữ bệnh nhân đánh giá trên dưới.

Cô ta hiểu rõ, cười cười

"Đưa cơm cho bác sĩ Tống?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Ánh mắt cô gái dừng ở hộp cơm trong suốt Tô Yên đang cầm.

Cô ta hất tóc một chút

"Cô không biết?"

"Không biết cái gì?"

"Bác sĩ Tống trước nay đều không ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện."

Nói xong, cô gái xua xua tay ý bảo

"Còn nữa, thứ tự đến trước và sau. Cô chờ lần sau đi."

Tô Yên nhìn cơm hộp trong tay, lại nhìn cô gái kia một bộ dáng nắm chắc.

Tô Yên bắt đầu cân nhắc suy nghĩ.

Lại đi mua một phần khác?

Nhưng mà cô lại không có nhiều tiền như vậy.

Bắt xe đi ra ngoài, liền không có tiền đi về.

Ngay lúc đang rối rắm, Tống Du Cảnh đã trở lại.

Hắn mặc áo blouse trắng, giống như vừa mới xem bệnh cho bệnh nhân về.

Trong tay còn nắm ống nghe.

Tống Du Cảnh nhìn phòng khám bệnh mở cửa.

Nguyên bản sắc mặt băng sương, lại càng lạnh hơn.

Hắn đẩy cửa ra.

Còn chưa nói chuyện, liền nghe được thanh âm hờn dỗi của cô gái

" Bác sĩ Tống, anh đã về rồi, còn chưa có ăn cơm đi?"

Tống Du Cảnh mí mắt cũng không nâng một chút.

"Đi ra ngoài."

Cô gái kia đờ người một chút.

Không nghĩ tới mình sẽ bị đối đãi thô bạo đến như vậy.

Cô ta nhịn không được nói

"Bác sĩ Tống, là viện trưởng giới thiệu em ······"

Lời mới nói một nửa, đã bị cắt đứt

"Đi ra ngoài."

Bởi vì Tống Du Cảnh lạnh nhạt bất cận nhân tình.

Làm cho đám nữ y tá trong bệnh viện từ nóng lòng muốn thử, biến thành từ xa đứng nhìn.

Trừ phi là y tá mới tới, tư sắc cũng không tệ lắm, không biết trời cao đất dày chạy tới.

Nhưng mà chỉ cần tới một lần, ngày hôm sau trên cơ bản liền sẽ bị điều đi rất xa.

Mà còn có một bộ phận là giống vị nữ tử này.

Lấy tiếng đi khám bệnh đến tán tỉnh nam nhân.

Hơn nữa những người làm như vậy, đều có hậu trường cứng cáp.

Đủ các loại đơn vị liên quan đến phú nhị đại.

Khó lòng phòng bị.

Cơ hồ cách một đoạn thời gian liền sẽ có một người không sợ chết chạy ra nhảy nhót.

Kết cục cuối cùng, chính là giống như bây giờ, bị lạnh như băng đuổi trở về.

Nữ tử rất là xấu hổ.

Đứng ở chỗ đó, giận không chỗ xả.

Tức khắc hỏa khí chuyển hướng về phía Tô Yên đứng ở bên cạnh không rên một tiếng.

"Bác sĩ Tống muốn cô đi ra ngoài, cô còn ở chỗ này làm cái gì??"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Lúc đầu Tống Du Cảnh chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên cũng chưa nhìn rõ trong phòng là ai.

Lúc này ngẩng đầu nhìn lướt qua.

Hắn dừng một chút.

Đảo mắt, so với vừa rồi còn muốn lạnh hơn.

Hình như là càng tức giận.

Tô Yên đối diện cùng cô kia

"Anh ấy là muốn cô đi, chúng tôi còn muốn ăn cơm."

Cô gái kia vẻ mặt khinh thường

"Cô cho rằng cô ·····"

Lời nói còn chưa nói xong.

Tô Yên

"Tôi là vợ anh ấy."

Vừa dứt lời, cô gái kia liền trầm mặc.

Có điểm không thể tưởng tượng, đánh giá trên dưới.

Đại khái là không nghĩ tới, người mặt rỗ này chính là bà Tống trong lời đồn.

Cô ta còn có điểm thất vọng.

Hóa ra cũng chỉ có như thế.

Cũng may, cô gái kia không dây dưa gì thêm.

Ôm cơm hộp, xoay người liền đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.

Không biết vì sao, Tô Yên vừa mới còn nói đúng lý hợp tình.

Lúc này có chút không biết nên làm cái gì.

Cô ra tiếng

"Anh ăn cơm không?"

Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình

"Ân"

Sau khi lên tiếng, hắn trực tiếp nhìn thoáng qua Tô Yên, ngồi xuống chổ ngồi của mình.

Tô Yên nhìn trên bàn còn bày bó hoa hồng hôm nay cô mua tới.

Nhưng mà không biết vì sao, hoa bị gãy một ít, nhìn qua có chút tán loạn.

Còn thiếu mấy đóa hoa hồng nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Yên không biết nên nói cái gì.

Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, hỏi

"Còn có việc?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi