NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Vừa nói vừa nhét tiền vào cặp sách mình.

Tất cả đều là dựa vào việc bẹo má để kiếm tiền.

Hiển nhiên, lời giải thích của Tô Cổ nổi lên tác dụng.

Người phục vụ nhìn mấy cậu nhóc đáng yêu này.

Hàng hiệu trên người, vừa thấy chính là mấy công tử nhà giàu.

Đây là tiền tiêu vặt tích cóp, mang ra để chuẩn bị mua sắm món đồ chơi mình thích sao?

Tình huống như vậy người phục vụ cũng đã gặp được vài lần.

Chỉ là những lần trước, phần lớn là có người lớn đi cùng.

Rất ít khi chỉ có mấy cái đứa trẻ đi một mình như vậy.

Người phục vụ lấy qua mấy tờ tiền đỏ, nhắc nhở nói

"Bạn nhỏ, mau tiền thu vào, nếu như bị người xấu thấy được sẽ lấy tiền của các em."

Nói xong, người phục vụ nhịn không được sờ sờ đầu Tô Tiểu Hoa.

Sau đó rời đi.

Tô Tiểu Hoa cắn kem ly.

Một bên cắn một bên mơ hồ ra tiếng

"Sẽ không có người lấy tiền của chúng ta."

Vừa dứt lời.

Tô Tiểu Mộng bỗng nhiên nhìn bên ngoài ra tiếng

"Những người kia vì sao vẫn luôn nhìn chúng ta?"

Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời nhìn về phía bên ngoài cửa kính.

Chỉ thấy hai tên đàn ông xăm trổ, vai trần đứng ở bên ngoài.

Tầm mắt vẫn luôn chăm chú vào bàn bọn họ.

Chuẩn xác mà nói, là vẫn luôn chăm chú vào cặp sách Tô Tiểu Hoa.

Hiển nhiên, hai vị này đã thấy được đống tiền lúc nãy mà Tô Tiểu Hoa đổ ra.

Tô Tiểu Hoa yên lặng ôm chặt cặp sách, nước mắt lưng tròng

"Bọn họ là người xấu."

Khẩu khí chắc chắn.

Nó xem trong sách, người xấu đều là vai trần cao lớn vạm vỡ, người đầy hình xăm, hai người bên ngoài kia giống hệt mô tả đó.

Tô Cổ cắn một ngụm kem ly.

Như suy tư

"Hóa ra người xấu là bộ dáng này."

Nó trước nay cũng chưa gặp qua người xấu.

Dù sao lúc ăn thịt người, nó cũng không cần phân biệt xấu hay không xấu.

Tô Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng, còn không quên ăn kem ly

"Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể đoạt tiền của chúng ta, thuận tiện bán chúng ta đến thâm sơn cùng cốc hay không?"

Trong sách chính là như vậy.

Tô Cổ nghi hoặc

"Bán người kiếm tiền?"

Tô Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.

Trong sách hình như là có ghi.

Bán người hình như gọi là ···· bọn buôn người.

Nó khẳng định gật gật đầu

"Kiếm! Hơn nữa có thể kiếm rất nhiều tiền!"

Tô Cổ cắn một ngụm kem ly.

"Bán người là tính như thế nào? Dựa theo đầu người, hay là dựa theo số cân?"

Tô Cổ nhìn chằm chằm hai người bên ngoài kia.

Hai người bên ngoài kia cũng nhìn chằm chằm ba nhóc con trong tiệm cà phê.

Từng người gõ bàn tính nhỏ.

Tô Tiểu Mộng cắn một ngụm bánh kem

"Bọn buôn người là trái pháp luật. Mama... Yên Yên sẽ không cho làm."

Tô Cổ dừng một chút.

Thu hồi tầm mắt

"Thôi vậy."

Không cho làm liền không làm.

Dù sao chúng nó còn có rất nhiều tiền có thể tiêu.

Thực mau, bốn miếng bánh kem được bưng lên.

Hơn nữa bánh kem đều rất lớn.

Đồ ngọt là đồ vật trẻ con không thể từ bỏ.

Quá dụ hoặc người.

Thực mau lực chú ý của mấy nhóc con rời từ hai người bên ngoài sang bánh kem.

Từng đứa từng đứa ăn bánh kem.

Nhiều ra một cái là để cho Tiểu Hồng ăn.

Tiểu Hồng ăn vui sướng, nhịn không được lắc lắc cái đuôi.

Mộng Yểm ăn cũng vui sướng.

Cũng nhịn không được nhếch lên cái đuôi lắc lắc.

Ân ····· ăn ngon.

Một bên khác, Doãn Hưng trở về ngồi xuống trước mặt Tô Yên

"Bảo bối, chờ anh thật lâu đúng không?"

Vừa nói, ánh mắt Doãn Hưng nhìn về phía ngoài cửa.

Giao lưu ánh mắt cùng hai tên săm trổ kia một cái.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Yên uống một ngụm nước, nói

"Tìm anh tới là có chuyện muốn nói với anh."

Doãn Hưng gật gật đầu

"Bảo bối, em nói, anh nghe đây."

"Anh còn cần bao nhiêu tiền để mở triển lãm tranh? Nói một con số đi. Tôi cho anh, về sau chúng ta không cần liên hệ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi