NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Tiểu Mộng mờ mịt chớp mắt một cái.

Lớp một?

Nó nói một cách nghiêm trang

"Em còn chưa đi nhà trẻ."

Chẳng lẽ không phải nên bắt đầu đi học từ nhà trẻ trước sao?

Nhà trẻ có bánh quy nhỏ, lớp một không có.

Tuy rằng chỉ là ngắn ngủi mấy năm.

Nhưng đồng chí Mộng Yểm lại nhớ mãi không quên, ký ức khắc sâu với bánh quy nhỏ ở nhà trẻ.

Tiểu Hoa ở bên cạnh thật cao hứng, hưng phấn ra tiếng

"Tô Tiểu Mộng! Ta cũng học lớp một. Chúng ta có thể cùng đi học nha."

Tô Cổ liếc mắt hai nhóc kia.

Thế này là để tiện đường có thể đóng gói cùng đưa đi một lần đúng không?

Tô Cổ sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê"

Ta cũng muốn đi học cùng mọi người, hình như rất thú vị a.

Tô Cổ nghĩ đến Tiểu Hồng đến bây giờ còn chưa học xong [Tinh Mãng Quyết].

Hắn duỗi tay, nắm miệng Tiểu Hồng.

Thanh âm lãnh đạm

"Không, ngươi không muốn."

Tô Tiểu Hồng trừng mắt to nhìn Tô Cổ.

Chỉ có thể dùng cái đuôi không ngừng vỗ cánh tay Tô Cổ.

Một đường về đến nhà, tới gara.

Tiểu Hoa liền lôi kéo Tô Tiểu Mộng chạy tới phòng mình.

Gấp không chờ nổi muốn khoe khoang đồ chơi của mình một phen.

Tô Cổ đeo cặp sách, cũng chậm rì rì rời đi.

Sau đó, Tô Yên cùng Tống Du Cảnh xuống xe.

Tô Yên vòng qua đầu xe, giữ chặt cánh tay Tống Du Cảnh.

Ngẩng đầu hỏi

"Anh thích trẻ con không?"

Tống Du Cảnh trầm mặc trong chớp mắt

"Không thích."

Sau đó hắn lại nói

"Nếu dùng thuốc khử trùng, miễn cưỡng có thể tiếp thu."

Tô Yên chớp chớp mắt, gật đầu.

Cho nên, đây là ý muốn cả ba đều phải dùng thuốc khử trùng sao?

Bởi vì đã khuya.

Bên ngoài sắc trời cũng đã đen.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hai người.

Tống Du Cảnh mặc áo sơ mi màu trắng, mỗi một cúc áo đều cài kín mít.

Có lẽ là hôm nay tối lửa tắt đèn.

Từ trước đến nay Tống đại bác sĩ không hề chủ động, lúc nào cũng lạnh như băng không thể tới gần, bây giờ lại duỗi tay nâng cằm Tô Yên lên.

"Ưm"

Gara này cực yên tĩnh.

"Ai ui!"

Tô Tiểu Hoa bị vướng ngã liền hét nhỏ một tiếng.

Tống Du Cảnh mí mắt giật giật.

Liếc nhìn cậu nhóc con kia một cái.

Thanh âm hắn khàn khàn ái muội

"Chúng ta tiếp tục, không cần quan tâm nó."

Tô Yên nâng tay lên bưng kín miệng hắn.

Đôi mắt ngân ngấn nước

"Bọn chúng còn ở chỗ này."

Mấy đứa Tô Cổ này, từ trước đến nay thường hay tụ tập.

Phát hiện một đứa, chứng tỏ cả đám tất cả đều ở chỗ này.

Bị bốn đôi mắt vô tội nhìn nhìn.

Hơn nữa bọn chúng cái gì cũng không hiểu.

Vẫn là... thôi đi.

Tô Yên đứng dậy.

Tống Du Cảnh khí thế lạnh như băng.

Bị nhìn lén mà đánh gãy chuyện tốt, thực khó chịu.

Tô Cổ từ sau cây cột đi ra, duỗi tay bắt lấy cổ áo Tô Tiểu Hoa.

Ra tiếng

"Hai người tiếp tục. Chúng em không quấy rầy."

Tô Tiểu Mộng theo ở phía sau, thường thường quay đầu lại nhìn xem.

Lần đầu tiên nhìn gần như vậy đó.

Nó còn muốn nhìn lại cẩn thận một chút.

Giọng nói trẻ con của Tiểu Hoa loáng thoáng truyền đến

"Ta còn muốn nhìn."

"Lại xem sẽ bị đánh."

"Vậy, vậy.... thôi đi. Ta không nhìn nữa."

Tức khắc, Tiểu Hoa túng.

Tô Yên không trì hoãn nữa, lôi kéo Tống Du Cảnh đi vào trong phòng.

Bị quấy rầy, làm sao có thể tiếp tục hôn được?

Chỉ là Tống Du Cảnh vẻ mặt lạnh như băng mang theo khó chịu.

Buổi tối.

Hơn mười giờ.

Tô Yên đi tìm Tô Tiểu Mộng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi