NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tôn Phỉ Phỉ khóc không ngừng, làm Mẹ Tô không có cách nào.

Mẹ Tô cúi đầu nhìn Tôn Phỉ Phỉ, lại nhìn Tô Yên nằm ở trên giường bệnh đang đưa tay xoa đầu.

Nửa ngày sau, Mẹ Tô thở dài ra tiếng

"Yên Yên, việc này là anh con không đúng, chờ hắn ra ngoài, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn hắn thật cẩn thận. Được không?"

Tô Yên gật đầu, giọng nói khàn khàn

"Được"

Mẹ Tô vui vẻ

"Yên Yên, con đồng ý thả anh con ra?"

Tô Yên nhìn Mẹ Tô, nói

"Chờ sau khi hắn ngồi tù ra, mẹ định giáo dục như thế nào đều có thể."

Nụ cười trên mặt Mẹ Tô tức khắc đông cứng lại.

Tôn Phỉ Phỉ hét to

"Mẹ nhìn nó mà xem! Loại nữ nhân độc ác như vậy còn không chịu chết đi? A Phong chính là anh trai của nó đó!!"

Tô Yên nhìn về phía Mẹ Tô

"Mẹ nếu không muốn con dâu của mình bị cảnh sát đưa đi nốt thì bảo cô ta im miệng lại. Nhục mạ người khác nơi công cộng là trái pháp luật."

Tôn Phỉ Phỉ tức giận mà không thể bộc phát

"Mày!!"

Mẹ Tô vỗ vỗ sống lưng Tôn Phỉ Phỉ trấn an.

Sau đó rưng rưng nước mắt

"Yên Yên, đó là người anh trai duy nhất của con, nếu bị tống vào tù giam, nửa đời sau của hắn tất cả đều bị huỷ hoại rồi."

Tô Yên hỏi vặn lại

"Đã làm sai, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt?"

Mẹ Tô bị nghẹn một chút.

Sau đó bà ta lại tiếp tục bám riết không tha

"Yên Yên, con thả anh con ra, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn hắn. Mẹ khẳng định sẽ hung hăng đánh hắn. Bắt hắn quỳ gối trước mặt con nhận sai.

Con cho anh con một cơ hội để hối cải, để sửa sai, trở thành một con người mới có được hay không?"

Tô Yên nhíu mày.

Hối cải sửa sai để trở thành một con người mới?

Làm trái pháp luật, ngồi tù vốn dĩ chính là hối cải để trở thành một con người mới.

Nếu cảm thấy nói hai câu liền có thể không bị pháp luật trừng phạt, vậy còn cần pháp luật để làm gì?

Cô chậm rãi nói

"Con không cần hắn quỳ."

Quỳ một chút liền tha thứ, bỏ qua việc hắn thiếu chút nữa giết chết nguyên thân?

Tội lỗi này cũng quá nhẹ đi.

Vậy có phải về sau quỳ hai lần liền có thể thọc người ta hai đao hay không?

Mẹ Tô đau khổ cầu xin.

Đối với Tô Yên mà nói, chỉ giống như gió thổi bên tai vậy.

Tôn Phỉ Phỉ đứng xem Tô Yên dầu muối đều không ăn.

Đứng lên định giáo huấn Tô Yên một trận.

Tô Yên nhìn bảo an đã đứng ở bên ngoài

"Nhìn cái gì nữa? Các người tới chẳng lẽ không phải là để đem mấy người này đi ra ngoài sao?"

Nghe Tô Yên nói, bảo an vẫn luôn rối rắm ở ngoài cửa không biết có nên hành động hay không rốt cục cũng tiến vào phòng bệnh.

Một tay khóa chặt Mẹ Tô cùng Tôn Phỉ Phỉ, lôi kéo ra bên ngoài.

Tôn Phỉ Phỉ thét chói tai.

Cuối cùng cửa phòng cũng đóng lại.

Thanh âm càng ngày càng xa.

Hết thảy đều an tĩnh.

Tô Yên từ trên bàn lấy di động qua.

Mở ra tìm kiếm.

Cô im lặng, chớp mắt một cái.

Tìm ba chữ Tống Du Cảnh.

Thật mau, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

Tống Du Cảnh là bác sĩ thiên tài khoa Nội của bệnh viện Đế Đô.

Có ba người con, một năm trước vợ hắn là Tô Yên chết vì tai nạn giao thông.

Tô Yên nhìn một hồi lâu.

Dần dần thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

Bọn họ vẫn còn ở trong cùng một vị diện.

Tô Cổ, Tô Tiểu Hoa, Tô Tiểu Mộng đều còn ở đây.

Khác biệt duy nhất chính là, đối với cô chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Còn đối với bọn họ mà nói, cô đã rời đi một năm.

Cô nhất định phải trở về tìm bọn họ.

Chỉ là hiện tại bộ dạng của cô đã thay đổi.

Hy vọng đến lúc đó bọn họ còn có thể nhận ra cô.

Nghĩ như vậy, Tô Yên giật giật thân thể.

Chỉ cảm thấy ở cổ lại lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn.

Cô nhìn ảnh chụp đám người Tô Cổ trên di động.

Bọn họ đều không phải là danh nhân, để bảo vệ quyền riêng tư, dù cho Tống Du Cảnh có danh tiếng, cũng sẽ không đi chụp ảnh người nhà của hắn.

Chỉ nói một ít về thành tích và sự nghiệp của hắn.

Nhưng hiện tại, ảnh chụp Tô Cổ lại bất thình lình xuất hiện ở trên mạng.

Hơn nữa kéo xuống, còn có không ít từ khóa tìm kiếm về Tô Cổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi