NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngăn cản bàn tay hắn đang sờ lên vết sẹo trên cổ.

Lên tiếng

"Bị thương cũng không phải em, lúc ấy em còn chưa trọng sinh."

"Nhưng người phải chịu khổ là em."

Tô Yên thấy hắn một lòng cứng rắn, dầu muối đều không ăn.

Cô kiên định nói

"Hắn không thể chết được."

Nói xong, lại bổ thêm một câu

"Đây là chuyện của em."

Quân Vực khựng lại.

Đứng thẳng, nhìn cô.

Miệng cười càng lúc càng lớn

"Tiểu Quai đây là vì một nam nhân khác mà muốn phân rõ giới hạn với anh sao?"

Tô Yên thấy hắn càng ngày càng cố chấp.

Dù cô có nói gì, nhưng phàm là không phù hợp với tâm ý của hắn đều sẽ bị hắn tính hết lên đầu tên Tô Phong kia.

Cô vươn ngón tay ra chỉ Quân Vực

"Anh đây là đang vô cớ gây rối."

Quân Vực thanh âm chậm rãi

"Tiểu Quai hiện tại cảm thấy anh đang vô cớ gây rối? Vì hắn? Hắn rất quan trọng với Tiểu Quai sao····ưm."

Hắn chưa nói xong đã bị người bịt kín miệng.

Tô Yên gấp đến không được.

Dù có nói như thế nào cô đều chiếm thế hạ phong.

Quân Vực nhắm mắt che khuất cảm xúc.

Không khí dần yên tĩnh

Tô Yên buông tay, lại kéo cánh tay hắn.

Thoáng dùng sức, đẩy người vào ghế.

Cô lúc này mới tiến lại gần.

Hôn hắn một cái.

Quân Vực bị hôn một cái.

Biểu tình trên mặt nhìn qua đã tốt hơn một chút.

Khó có khi cô chủ động hôn hắn.

Mỗi lần hôn nhau cô đều như đầu gỗ, hôn thật lâu mới chịu đáp lại hắn.

Cô nghiêm túc nói

"Anh không cần xuống tay với hắn."

Quân Vực nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Yên, biểu tình trở nên phá lệ thâm thúy.

Cũng không biết qua bao lâu.

Hắn chậm rãi rời ánh mắt đi.

"Tiểu Quai luôn ủy khuất anh, thành toàn cho người khác."

Lời này nói ra xem như hắn đã đáp ứng rồi.

Tô Yên trước kia cảm thấy Tiểu Hoa có chút ngốc nghếch.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn rất hữu dụng.



Tiểu Hoa từng nói, nói không lại liền hôn một chút.

Cách này thế mà dùng được nha.

Cô đứng thẳng dậy.

Thanh âm mềm ấm nói

"Em đi nhé."

Nói xong liền cầm lấy túi xách đặt trên bàn.

Cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Quân Vực sửng sốt.

Đi luôn sao?

Mặc kệ hắn??

Những gì vừa mới làm với hắn đều chỉ là thủ đoạn để hắn đáp ứng điều kiện của cô sao?

Quân Vực nhướng mày.

Đúng thật là thông minh hơn trước kia rồi nha, giờ còn biết dùng sắc dụ nữa.

Đối với điều này, hắn hoàn toàn không ngại.

Tốt nhất là dụ dỗ hắn nhiều chút.

Cái đầu gỗ này, hôn một lần hai lần mà vẫn không chịu nở hoa, hắn không tin hôn thêm nhiều lần nữa mà hoa vẫn không chịu nở.

Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi ở trên sô pha xem TV.

Thấy Tô Yên ra ngoài, đồng thời vươn tay vẫy chào.

Kết quả mới vừa chào xong.

Tô Yên đã ra đến cửa nhà.

Từ trong phòng ngủ, một vị nam nhân quần áo xộc xệch, cúc áo mở rộng đi ra ngoài.

Người nào đó trực tiếp dán lên người Tô Yên, bộ dáng không cao hứng

"Bàn điều kiện với anh xong liền mặc kệ anh sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt, nghi hoặc

"Anh còn muốn em làm gì sao?"

Vấn đề đã được giải quyết, cô đương nhiên muốn đi ra ngoài giải quyết chuyện tiếp theo.

Quân Vực ôm cô vào trong lòng ngực, giọng điệu càng không thế nào tốt lên được.

"Chẳng lẽ em đối với anh cũng chỉ là qua loa lấy lệ cho xong sao?"

Tô Yên lập tức phủ nhận, nghiêm túc nói

" Lúc hôn anh, em vô cùng nghiêm túc."

Quân Vực nắm lấy tay Tô Yên

"Anh không tin, em chứng minh lại đi."

Sau đó, Tô Yên lại lần nữa bị lôi trở lại phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi