NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ngược lại là nghiền ngẫm nhìn nàng nhiều một chút

"Cô nương vừa cứu bổn vương một mạng."

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy."

Còn may nàng gia tăng giá trị thể lực lên không ít.

Nếu để Tiểu Hoa biết, khẳng định nó sẽ sặc chết.

Với giá trị thể lực của ký chủ, hắc y nhân kia vốn không phải là đối thủ.

Tư Đồ Tu nhìn nàng ngốc nghếch đứng kia.

Không biết vì sao lại có chút hứng thú.

"Ngươi muốn bổn vương ban thưởng gì cho ngươi?"

Âm thanh hắn rất dễ nghe.

Tô Yên nghiêm túc

"Cái gì cũng có thể sao?"

Tư Đồ Tu vân vê vòng Phật ngọc trong tay

"Chỉ cần bổn vương có thể."

Mắt Tô Yên mang theo chút ánh sáng, nhẹ giọng nói

"Có thể đưa ta đến kinh thành không?"

Nơi này cách kinh thành còn khá xa.

Nếu đi bộ ít nhất phải mất một ngày đường.

Tư Đồ Tu lười biếng cười

"Còn gì nữa?"

"Không có."

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Tiểu Hoa lập tức dâng chiêu cho ký chủ của mình

"Ký chủ, là chính hắn nói cái gì cũng được, nếu không, chị bảo hắn ngủ với chị một đêm?"

Trải qua mấy trăm năm rèn luyện, giới hạn chừng mực của Tiểu Hoa đột phá càng lúc càng lớn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trước kia mỗi lần nghĩ cách để nàng thân cận với nam chủ đều sẽ ngượng ngùng xấu hổ.

Tư Đồ Tu xoay từng hạt châu trong tay, môi mỏng còn mang theo ý cười.

"Ý của ngươi là, giá trị của bổn vương cũng chỉ bằng tiền ngựa đi đến kinh thành?"

Tô Yên không nghĩ tới hắn lại rối rắm ở vấn đề này.

Nàng lắc đầu, nghiêm túc nói

"Không có, chàng rất đáng giá, là bảo bối vô giá."

Nếu muốn nàng đổi, bao nhiêu tiền nàng cũng không đổi.

Đại khái là ánh mắt của Tô Yên quá chân thành.

Chỉ cần là lời từ trong miệng Tô Yên nói ra, sẽ không có ai hoài nghi tính chân thật cả.

Tư Đồ Tu nhìn nàng, ý cười trên khóe môi càng đậm.

"Cô nương nói thật như vậy..."

Vừa dứt lời.

Tô Yên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một hắc y nhân từ trên cây phi xuống, kiếm đâm thẳng tắp vào ngay giữa nóc xe ngựa.

Nàng nhanh chóng duỗi tay, một bàn tay ấn xe ngựa, một bàn tay tóm lấy tay Tư Đồ Tu, nháy mắt kéo người từ trong xe ra.

Tư Đồ Tu hạ mí mắt, ánh mắt hờ hững.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Ý vị trong đáy mắt càng không rõ ràng.

Vừa nãy khi nàng chạm vào hắn.

Nội công của hắn liền tập kích hướng về phía nàng.

Chỉ là, tựa hồ đối với nàng vô dụng.

Hơn nữa lực đạo của nàng rất lớn.

Hắn thậm chí còn cảm thấy tay mình đang bị giam cầm.

Nữ tử dáng người nhỏ gầy lại như tường đồng vách sắt, giữ lấy hắn vững chắc ổn định.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn

"Chàng không sao chứ?"

Tư Đồ Tu nhìn chỗ cánh tay mình bị nàng nắm chặt đã xanh tím một mảng.

Phỏng chừng chỗ eo bị ôm cũng tím bầm rồi.

Tư Đồ Tu ánh mắt tối lại.

Liếc mắt nhìn hắc y nhân.

Chậm rãi lên tiếng

"Còn chưa động thủ?"

Tô Yên tưởng hắn muốn nàng ra tay.

Nàng gật gật đầu, nhặt một cục đá từ dưới mặt đất lên, liền ném vào hắc y nhân.

Phanh!

Vốn dĩ cục đá đang hướng tới ngực hắc y nhân liền va chạm với ám khí hình bông tuyết.

Ám khí găm thẳng lên thân cây.

Mà cục đá Tô Yên phóng ra, vẫn tiếp tục bay, trực tiếp nện vào trán hắc y nhân.

Máu lập tức chảy ròng ròng.

Trong lúc nhất thời tên kia không kịp phòng ngừa, không vận công được.

Trực tiếp rơi từ trên cao xuống đất.

Giây tiếp theo, hắc y nhân đã bị năm ám vệ áo lam vây quanh.

Ám vệ cảm thấy thật oan uổng.

Chủ tử không bảo động thủ, bọn họ nếu tùy tiện xuất kích sợ là sẽ bị trách phạt.

Còn hắc y sát thủ cũng không làm chủ tử bị thương.

Lực chú ý của Tư Đồ Tu chuyển tới trên người Tô Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi