NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kết quả Vương Lâm liền dùng đoạn kiếm thọc vào bụng mình.

Phụt một tiếng, lại phun một ngụm máu tươi ra.

Lúc này, Xích Tinh và các thị vệ đều vọt vào

"Vương gia!"

Đôi tay Vương Lâm gắt gao ôm lấy chân Tô Yên.

Ngẩng đầu nói với Tô Yên một câu

"Nhất định phải, giết hắn."

Nói xong, Vương Lâm lộ ra một nụ cười tươi.

Chết ở bên chân Tô Yên.

Cái này kêu là gì?

Tô Yên trong đầu hiện lên một từ.

Vu oan.

Cơ hồ là cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên.

Ninh Chi đứng bên cạnh đều nhìn thấy một màn này.

Kinh hoảng nói

"Bọn họ là một đám, bọn họ đều là tới ám sát Vương gia!!"

Ninh Chi vừa kêu vừa chạy tới trước mặt Tư Đồ Tu.

"Vương gia cẩn thận!"

Thời điểm Tô Yên quay đầu lại.

Ninh Chi đã chắn trước mặt Tư Đồ Tu.

Bày ra bộ dáng dù có phát sinh bất cứ chuyện gì đều sẽ liều chết bảo hộ hắn.

Nàng ta thấy chết không sợ, gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên

"Ngươi chính là nội gian!"

Tô Yên tung chân đá văng Vương Lâm ra.

Nàng lên tiếng

"Ta không phải."

Xích Tinh nhăn mày, đem người bao vây Tô Yên.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Tư Đồ Tu cầm lấy túi tiền ở trêи bàn, còn có từng viên từng viên kẹo được bọc gọn gàng, cùng với ngọc Phật châu cầm lên.

Thanh âm chậm rãi

"Tránh ra."

Ninh Chi không dám làm càn.

Nàng ta không ngừng cường điệu

"Vương gia, vừa rồi nữ thị vệ này cùng với tên nội gian đã chết kia nói chuyện với nhau, nói muốn giết người. Nhất định không thể dễ dàng buông tha cho nàng ta!"

Tô Yên nhìn Ninh Chi.

Đột nhiên hỏi một câu

"Ngươi là nữ nhi nhà ai?"

Ninh Chi thẳng thắn trả lời

"Ninh Quốc công đích nữ."

Ngắn ngủi năm chữ này, đại biểu cho vinh hoa cùng kiêu ngạo quanh thân Ninh Chi.

Nàng ta vừa nói xong.

Tư Đồ Tu đã đứng lên, đi tới trước mặt Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn tới gần, Xích Tinh và đám thị vệ tránh sang hai bên tạo thành một con đường.

Đi vào trong vòng vây.

Trước mặt mọi người, hắn đem ngọc Phật châu kia nhét vào túi kẹo.

Đi đến trước mặt Tô Yên rồi treo nó ở bên hông nàng.

Hắn vừa treo vừa chậm rãi nói

"Lần sau nếu lại làm mất, nàng cũng không cần trở lại."

Đồ vật kia được treo lên, Tô Yên liền cảm thấy bên hông nặng nặng.

Thấy tình hình như vậy, đám thị vệ liền thả kiếm trong tay xuống.

Ninh Chi trừng lớn đôi mắt,

"Vương gia ···"

Nhưng mà nàng ta mới nói xong hai chữ này liền ngậm miệng.

Bởi vì nàng ta biết, nơi này không có chỗ cho mình nói chuyện.

Đây là địa bàn của Vương gia, xử trí như thế nào là do Vương gia định đoạt.

Chỉ có thể đứng im nhìn Vương gia thân mật treo túi tiền lên người nữ nhân kia mà uất ức.

Còn ban cả ngọc Phật châu mang theo hàng ngày cho nữ nhân đó.

Thấy Phật châu như thấy Nhϊế͙p͙ Chính Vương.

Vương gia giống như một chút cũng không quan tâm nàng ta có phải nội gian hay không.

Thậm chí hỏi cũng không hỏi.

Ninh Chi không nghĩ tới, nam nhân nàng ta tâm tâm niệm niệm, thế nhưng một lòng treo ở trêи người một nữ thị vệ thân phận hèn mọn như vậy.

Thế này bảo nàng ta làm sao cam tâm được?

Đôi mắt Ninh Chi tràn đầy ghen ghét cùng không cam lòng.

Tư Đồ Tu nâng cánh tay bên người Tô Yên lên.

Nhìn vào vết máu trong tay nàng.

Là do vừa rồi bẻ gãy thanh kiếm kia.

Máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống, tí tách rơi xuống đất.

Tư Đồ Tu ngước mắt, nhìn về phía Tô Yên này

"Chính bản thân mình nàng còn bảo hộ không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?"

Tô Yên nhìn hắn.

Đây là bởi vì bảo hộ hắn mới bị thương.

Hiện tại như thế nào lại trở thành nàng không đúng rồi?

Hắn hô một tiếng

"Xích Tinh, lấy kim sang dược tới đây."

"Vâng."

Xích Tinh liền rời khỏi, sau đó nhanh chóng trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi