NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Nếu như không có thân phận nào môn đăng hộ đối, bổn vương cũng không ngại cưới nàng."

Nói xong, hắn câu lấy ý cười cúi đầu nhìn Tô Yên.

Kết quả phát hiện người nào đó giống như đang thất thần, vốn không nghiêm túc nghe hắn nói.

Hắn ôm chặt người vào trong ngực.

Tô Yên phục hồi tinh thần lại.

Sau đó liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Tu.

Giọng nói hắn trầm thấp

"Suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt

"Nếu là hoàng đế bệ hạ hạ chỉ không cho chàng cưới, có phải chàng liền không cưới hay không?"

Nàng hỏi nghiêm túc.

Tô Yên nói không cho cưới, là nói không cưới Ninh Chi,

Lời này chạy vào tai Tư Đồ Tu, hắn liền nghĩ rằng tiểu thị vệ của mình lo lắng hoàng đế sẽ ngăn cản hắn cưới nàng.

Hai mắt hắn sáng quắc.

Bỗng nhiên trong đầu, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."

Tô Yên ánh mắt sáng ngời.

Sau đó liền nghe được Tư Đồ Tu ở bên tai nàng thấp giọng

"Vậy phải xem, Vương phi tương lai của bổn vương có đáng giá khiến bổn vương trùng quan nhất nộ* hay không."

*Trùng quan nhất nộ: không sợ chết mà đắc tội với quan trêи.

Tô Yên sửng sốt.

Ngẩng đầu

"Thánh chỉ chàng cũng dám phản kháng?"

Tô Yên nắm chặt bàn tay bị băng bó thành tiểu màn thầu.

Vậy... tối hôm nay nên rời đi thôi.

Chờ đoạt lại ngôi vị hoàng đế, liền bắt người vào trong cung.

Tô Yên nghĩ.

Tư Đồ Tu cảm thấy buổi tối hôm nay tiểu thị vệ có chút không quá nhiệt tình.

Liên tiếp thất thần.

Cũng không biết cái đầu gỗ kia có thể nghĩ ra cái gì.

Kết quả là trước khi thả Tô Yên đi.

Tư Đồ Tu đem nàng đè ở trêи cửa hôn một hồi lâu mới cho phép nàng rời đi.

Đêm khuya.

Tô Yên thu thập chuẩn bị một chút.

Cẩn thận dạo qua căn phòng một vòng, phát hiện không có đồ gì thực sự cần mang đi.

Ngoại trừ một con dao găm và cái túi tiền kia.

Vốn dĩ nàng định đêm xuống sẽ rời đi.

Nhưng bởi vì xung quanh Vương phủ tăng cường cảnh vệ.

Vạn nhất còn chưa đi vào đến trong cung đã bị phát hiện, có khi còn mất nhiều hơn được.

Kết quả là, sáng sớm hôm sau mặt trời lên cao.

Sắc trời sáng tỏ.

Nàng vẫn mặc một thân y phục thị vệ, quang minh chính đại từ cửa chính đi ra ngoài.

Chờ đi ra ngoài.

Tô Yên đi quanh thành một vòng lớn.

Cuối cùng đi tới phía bên ngoài hoàng cung.

Nàng không lập tức đi vào mà là đi khắp nơi bên ngoài hoàng cung xem xét.

Chờ nàng thám thính xong khắp nơi, đã tới giờ ngọ.

Tô Yên tìm một quán ăn ăn cơm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị chẳng lẽ không đi vào sao?"

"Chờ buổi tối."

"À"

"Vậy sao chị không ra ngoài muộn một chút?"

Tô Yên bị Tiểu Hoa hỏi kẹt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cuối cùng cũng không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn bánh canh.

Đang ăn, Tô Yên bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh.

"Tống cô nương?"

Tô Yên ăn một miếng, ngẩng đầu.

Chỉ thấy một thư sinh mặc một thân y phục thêu công không tồi.

Trêи mặt treo nụ cười tươi rói, bộ dáng văn nhã lịch sự.

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Chúng ta quen biết sao?"

Nàng cũng thấy hắn có điểm quen mắt.

Vị thư sinh lên tiếng

"Tống cô nương, là ta Triệu Mộ. Ngày trước đã tặng cô một cái màn thầu trong miếu hoang."

Tô Yên nháy mắt bừng tỉnh.

"Là ngươi."

Triệu Mộ gật gật đầu.

"Tống cô nương đã tìm được gia đình rồi?"

Hắn lên tiếng hỏi.

Tô Yên gật đầu

"Ừ, tìm được rồi."

Triệu Mộ gật gật đầu

"Vậy là tốt rồi."

Nói xong, Triệu Mộ liền nhớ tới ngày hôm đó chính mình đứng từ phía xa nhìn thấy Tô Yên bị bắt đi liền thanh tỉnh.

Sắc mặt khẩn trương.

"Tống cô nương, vị Vương gia kia có đối xử tệ bạc với cô không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Nghe thấy vậy, Triệu Mộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liền nói tiếp.

"Ta hối hận ngày đó không có ra tay cứu cô, Tống cô nương, xin nhận của Triệu mỗ một bái."

____

Hôm nay cho hẳn mấy chục thông báo luôn nha các nàng

(o"ω"o)ノ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi