NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Sau khi trầm mặc một lát, nàng nhéo nhéo cái đuôi rắn, quấn quanh vài vòng vào tay, cầm ở trong tay.

Tiểu Hoa lạnh cả sống lưng, "Ách, ký chủ? Ngài coi thứ này là roi?"

Tô Yên nhỏ giọng nói: "Ta không biết dùng, nhưng Tiểu Hồng có thể tự cắn người nha."

Cũng không cần nàng nói, chạm vào chỗ nào là cắn chỗ đó, cắn một cái, là có thể chết thẳng cẳng.

Đúng, rất tiện lợi.

Sau khi Tiểu Hoa nghe, nghi hoặc, "Tiểu Hồng? Con rắn độc này tên là Tiểu Hồng?"

"Đúng vậy."

"Ký chủ ngài đặt tên cho nó?"

"Ân, cũng đã gặp nhau nhiều lần, dù sao cũng phải có cái tên."

"Nhưng, nhưng..."

Tiểu Hoa do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nói.

Cái tên Tiểu Hồng này...hình như nghe rất ngu ngốc.

Cẩn thận nghĩ lại, vẫn là tên Tiểu Hoa của nó nghe hay hơn.

Nhớ trước đây, nó tên là hệ thống 210.

Trải qua các loại tên mà ký chủ đặt, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, Tiểu Thạch, lựa chọn một cái tên đáng yêu như Tiểu Hoa, nó cũng rất may mắn ~.

Nói xong, Tô Yên đã kéo cái đuôi của đồng chí Tiểu Hồng lên đài.

Âu Dương Linh cưỡi trên người hổ trắng, hai tay ôm ngực, "Do dự lâu như vậy, lại chọn roi dài."

Tô Yên không nói gì, tối lửa tắt đèn, đầu rắn của Tiểu Hồng giấu ở chỗ tối mà ánh lửa không chiếu tới, ghé vào chỗ đó không nhúc nhích.

Dù là ai cũng không nghĩ tới đây là một con rắn, còn là một con rắn độc.

Hai người đối diện một lúc lâu, chân của Âu Dương Linh đong đưa trong không khí, leng keng leng keng phát ra tiếng vang.

Mãnh hộ bên dưới rống lên một tiếng, thuận thế chạy như bay về phía Tô Yên.

Tô Yên xoay người tránh né, sử dụng Tiểu Hồng trong tay.

Phải biết rằng, Tiểu Hồng là rắn, không phải roi, sử dụng, chẳng những nặng, mà còn phải dùng nhiều lực.

Vậy nên nhìn qua mềm mại, giống như một cục bột dài. 

Nhìn qua làm sao có thể đánh được con hổ kia?

Một trận chiến mọi người chờ mong, trong nháy mắt trở thành Tô Yên xoay người chạy khắp nơi.

Hổ trắng và  Âu Dương Linh đuổi theo đằng sau.

Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi híp mắt.

Ngữ khí nhẹ nhàng, "Nam Đường."

"Điện hạ."

"Đó là roi?"

"Không phải."

Nam Đường khẳng định phủ nhận.

"Đó là thứ gì?"

"Thuộc hạ cũng không nhận ra, điện hạ, có phải có người muốn ám hại Tô Yên cô nương không?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn thứ trong tay Tô Yên, cảm thấy có chút quen mắt.

Khi Tô Yên lại vung cái " roi dài " trong tay lên, lần này nàng vung lên, có ánh đèn chiếu rọi, nhanh chóng hiện lên trong chớp mắt.

Hoa văn đen đỏ, đầu rắn còn đang phun lưỡi,Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi nhướng mày.

Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết rắn độc còn có thể dùng cách này để sử dụng.

Ý cười bên khóe môi lại không nhịn được tràn ra.

Nam Đường lên tiếng: "Có cần thuộc hạ đi ngăn cản không?"

"Không cần, cứ nhìn đi."

Thấy điện hạ cũng không sốt ruột, Nam Đường cũng không nhắc lại.

Chỉ là thấy điện hạ lại cầm chén rượu kia lên, Nam Đường lên tiếng ngăn lại, "Điện hạ."

Hiên Viên Vĩnh Hạo giương mắt nhìn về phía Nam Đường.

Nam Đường nghiêm túc lắc lắc đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm chén rượu này.

Ý tứ đã rất rõ ràng, rượu có độc.

Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, "Là thứ gì?"

"Không biết, nhưng ảnh vệ tới báo nhìn thấy Vu Tổ. Một là kịch độc, hai là cổ trùng."

Hắn đặt chén rượu kia xuống một bên, nhìn nữ tử đang đứng trên đài cao, cười.

"Thuộc hạ đổi ly khác cho điện hạ."

"Không cần."

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, giống như đang nghĩ tới chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi