Nam Đường nghe vậy hơi do dự, nói: "Điện hạ... đừng nên xúc động."
Lời này không phải bảo Hiên Viên Vĩnh Hạo đừng giết chết Tô Yên, mà là sợ nếu Tô Yên đưa cho điện hạ uống, điện hạ thật sự sẽ uống.
Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật, bộ dáng ôn nhu, môi mỏng lại phun ra một câu làm Nam Đường sợ hãi, "Sợ cái gì, nếu bổn cung bị độc chết, vậy thì phải làm quả dưa ngốc kia chôn cùng ta."
Tô Yên thành công từ hơi ngốc nâng cấp thành quả dưa ngốc.
Đây là lần đầu tiên, Hiên Viên Vĩnh Hạo biểu hiện ra sự cố chấp và dục vọng chiếm hữu của mình với một nữ tử.
Đó là rượu độc a.
Chỉ là bởi vì nữ tử đó đưa, mà không chịu đổi sang ly khác?
Nam Đường trong lòng quay cuồng, bây giờ lại có chút lo lắng.
Sợ điện hạ sẽ uống ly rượu này.
Dùng một nha hoàn đổi mạng của điện hạ, cuộc giao dịch này, chậc, cũng thật giá trị a.
Đại hoàng tử cả đời chỉ làm những chuyện ngu xuẩn, chỉ có một chuyện để Tô Yên làm mật thám, còn đưa tới trước mặt điện hạ, là một chuyện chính xác nhất.
Trên đài, Âu Dương Linh cưỡi hổ trắng dừng lại.
Đối diện với Tô Yên.
Âu Dương Linh liếc Tô Yên, "Ngươi cứ trốn như vậy, chúng ta muốn so tới khi nào?"
Tô Yên đứng ở chỗ đó không nói gì.
Sau đó, Âu Dương Linh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên làm hổ trắng nhanh chóng chạy tới chỗ Tô Yên, đánh tới
Tô Yên không nhẹ không nặng gọi một tiếng, "Tiểu Hồng."
Nói xong, con rắn vốn đang mềm mại trên tay nàng, bỗng nhiên có sức lực.
Trực tiếp rời khỏi tay Tô Yên.
Răng rắc một ngụm, cắn vào trên mặt con hổ kia.
Tô Yên nhảy lên, không giống với bộ dáng nhẹ nhàng trốn tránh lúc nãy.
Trở nên rất...dũng mãnh, tay ấn trên cổ Âu Dương Linh, làm nàng ta từ trên người con hổ kia ngã xuống mặt đất.
Lực khi Tô Yên rơi xuống mặt đất đều đè trên người Âu Dương Linh, vậy nên Tiểu Hoa làm một người đứng xem, rõ ràng nghe thấy tiếng gãy xương của Âu Dương Linh.
Tô Yên xuống tay rất nặng, bóp cổ Âu Dương Linh làm nàng ta không thở được, sắc mặt nháy mắt xám trắng, mí mắt trợn lên, xuất hiện tình trạng bị sốc tạm thời.
Nàng nếu là lại dùng một chút lực, liền trực tiếp đem Âu Dương Linh cấp bóp chết.
Chỉ là... nàng cũng không còn sức lực.
Tô Yên từ trên người Âu Dương Linh xuống, bò sang một bên.
Từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Giá trị thể lực là năm, ngày thường bưng trà rót nước, đều phải làm một lát nghỉ một lát.
Trên cổ tay, màu đỏ tươi giọt mưa trạng thủy tinh, hiện lên một mạt ánh sáng.
May mà có cái lắc tay này, làm nàng điều động cơ năng trong thân thể, nếu không, khẳng định không kiên trì được.
Nàng lấy ra một viên kẹo từ trong túi tiền ra.
Cho vào miệng, hoãn một hồi lâu, mới đứng dậy.
Lau mồ hôi trên trán.
Xung quanh phát ra tiếng khen ngợi trầm trồ.
Lâm Lệ Cường tướng quân lại là người kích động nhất, kêu lớn nhất.
Tuy thân phận của nha hoàn này không rõ, nhưng không thể không nói, võ công kỳ lạ này làm người bội phục.
Mà Âu Dương Linh đang nằm trên mặt đất, cũng ho khan tỉnh lại.
Nàng ta chịu đựng sự đau nhức vì bị gãy xương đứng dậy.
Khi nhìn thấy con hổ trắng chỉ còn hơi thở thoi thóp ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt co rụt lại.
Lúc này, đã bất chấp cái gì thân phận hay không thân phận, Âu Dương Linh giận dữ nói với Tô Yên, "Ngươi sử trá! Dám làm hổ yêu của ta bị thương?!"
Tô Yên mệt không trả lời được, một hồi lâu sau mới nói, "Ngươi thua."