NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bởi vì có thêm Tô Yên gia nhập, ratings liền đột phá. Nửa đêm đã chiếm toàn bộ hot search. Nhưng lại có người phát hiện ra bầu không khí giữa Tô Yên và Phương Giai Tuệ có chút vi diệu.

"Không khí giữa hai người họ thật kỳ quái."

"Đúng đúng đúng, đặc biệt là câu nói vừa nãy của Phương Giai Tuệ, tôi cảm thấy vô cùng âm dương quái khí."

"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Yên của chúng ta ở chung với em trai của cô ấy như thế nào là chuyện của bọn họ, còn cần người khác phải dạy sao??"

Hot search càng nhiều, tranh luận không ngừng. Không thể không nói, tiết mục này thật sự thành công.

Tô Yên ở trong biệt thự ngốc cả ngày hôm sau, tiếp tục ngồi trong phòng đọc sách.

Nháy mắt, một ngày liền trôi qua.

Nhưng có một số người rất thích xuất hiện vào buổi tối để cho người khác một sự kinh hỉ.

Tối hôm đó, Hoa Duyên tới, lấy danh nghĩa là tới an ủi cấp dưới.

Phương Giai Tuệ và Tô Yên đều là người của công ty hắn, hai người xem như là đồng nghiệp.

Thời điểm Hoa Duyên tới, Tô Yên vẫn ở trong phòng.

Hắn mặc một thân tây trang đen, tinh xảo ưu nhã, mang theo hơi thở của kẻ có tiền.

Hoa Duyên trước tiên hàn huyên vài câu với Phương Giai Tuệ. Sau đó liền hỏi

"Tiểu Yên đâu? Sao tôi không thấy cô ấy?"

Tống Tiểu Khả chen lời nói

"À, Tô Yên tiền bối ở trêи lầu."

Hoa Duyên nhăn mày

"Cô ấy làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

"À, không phải, không phải, chính là tiền bối ở trong phòng để đọc sách. Hoa tổng, tôi giúp ngài đi gọi tiền bối."

Hoa Duyên dãn mày, lên tiếng

"Không cần, tôi tự đi tìm Tiểu Yên."

Nói xong, Hoa Duyên chạy lên lầu.

Tô Yên nghe thấy tiếng đập cửa bèn đứng dậy đi mở cửa phòng. Sau đó liền nhìn thấy Hoa Duyên.

Cô ngẩn người.

Hoa Duyên cười cười

"Tiểu Yên, chào buổi tối."

Tô Yên nhìn Hoa Duyên một lúc lâu

"Có việc sao?"

Hắn ta lộ ra biểu tình bất đắc dĩ

"Tiểu Yên, anh không có ý khác, chỉ là muốn đến thăm em."

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Gã lại nói

"Lần trước thực sự xin lỗi, em gái của anh từ nước ngoài trở về, cư xử với em có chút không phải."

Tô Yên trầm mặc một lúc,

"Em gái của anh không nói với anh sao?"

Hoa Duyên hiển nhiên là đã biết.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn cười cười

"Anh biết, lúc đó em ấy tức giận mới nói vậy."

Sau đó lại nói tiếp

"Đi thôi, các cô ấy đều đang chờ chúng ta."

Rõ ràng, hắn ta không muốn nhắc tới chuyện hôm đó trước cameras, nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài.

Một đám người ở phía dưới liền trở thành lễ hội khen ngợi Hoa Duyên.

Không biết ai đưa ra chủ ý chơi trò [Nói thật hay mạo hiểm], cũng không biết kiếm đâu ra một chai bia rỗng, cả nhóm liền ngồi thành một vòng tròn, quay chai bia.

Lát sau, chai bia chĩa vào Hoa Duyên.

Tống Tiểu Khả cười duyên dáng hỏi

"Hoa tổng, ngài muốn nói thật hay là đại mạo hiểm đây?"

Hoa Duyên vén tay áo lên, cười

"Nói thật."

Lúc này, Phương Giai Tuệ rút ra một thẻ tre.

"Ở đây, Hoa tổng thích ai nhất?"

Mấy vấn đề như thế này, lấy ra hỏi chính là muốn kiếm chuyện.

Hoa Duyên nhìn một vòng, tầm mắt liền dừng ở trêи người Tô Yên. Ánh mắt hắn vô cùng thâm tình.

Một đống người đang ồn ào ngồi xung quanh

"Tiểu Yên."

Tô Yên đang uống nước trái cây, liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì.

Lúc này, Phương Giai Tuệ cười nói

"Tô Yên, cô chẳng lẽ không có gì để nói sao?"

Tô Yên nghiêm túc hỏi

"Anh thích tôi nhất, hay là thích em gái của anh nhất?"

Vừa dứt lời, những người khác đang chờ hóng chuyện đều ngạc nhiên. Thậm chí còn không hiểu vì sao Tô Yên sẽ hỏi ngược lại như thế.

Mà nụ cười trêи mặt Hoa Duyên lại đông cứng lại, thâm tình trong mắt chớp mắt liền biến mất, ánh mắt hắn ta trở nên vô cùng sắc bén.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi