NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Mở cửa ra liền thấy Cố Ngu đứng đó. Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi trắng, một tay cầm di động. Sắc mặt có chút mệt mỏi, quầng thâm mắt đen xì, trong mắt còn đầy tơ máu.

Tô Yên nhìn về phía tổ đạo diễn, muốn đến biệt thự này phải thông qua sự đồng ý của tổ đạo diễn.

Rốt cuộc hắn làm như thế nào mà vào được đây??

Bên tổ đạo diễn một câu cũng không nói, dửng dưng như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Đúng lúc này, Cố Ngu thò tay vào trong túi áo móc ra chứng minh thư, đưa cho Tô Yên.

Giọng nói vô cùng kiên định

"Tôi đã, thành niên."

Nói xong, lại bổ thêm một câu

"Có thể, kết, hôn."

Cố Ngu vô cùng sốt ruột, bởi vì quá kϊƈɦ động, giọng nói còn có chút run run.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Cố Ngu rất cố chấp, không ngừng dúi chứng minh thư vào tay Tô Yên.

Cô cầm lấy, nhìn nhìn. Sau đó hỏi hắn

"Anh mười chín?"

Cố Ngu lắc đầu

"Hôm nay, sinh nhật. Tôi hai mươi tuổi."

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Cố Ngu vô cùng cố chấp, chậm rì rì lặp lại một lần nữa

"Có thể kết hôn."

"Ừm"

Cô lại trả lời.

Sau đó, sự kϊƈɦ động trong mắt Cố Ngu dần dần trở nên ảm đạm. Hắn cúi đầu, rũ tay xuống đứng ở chỗ đó, nhìn qua rất khổ sở.

Tô Yên quay đầu lại nhìn thời gian

"Còn 15 phút nữa em sẽ kết thúc công việc, có muốn đợi em về cùng không?"

Dứt lời, Cố Ngu lập tức ngẩng đầu lên.

"Có."

Trông hắn rất mệt mỏi, nhưng tâm tình có vẻ không tệ lắm.

Kết quả là, 15 phút sau đó, Cố Ngu giống như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo sau Tô Yên.

Cô đi đến chỗ nào hắn sẽ theo tới chỗ đó. Tô Yên lên lầu, hắn cũng lên lầu.

Tô Yên xách vali xuống lầu, cô dang tay ra muốn đỡ hắn, cô đứng ở bậc thang, nghiêm túc nói

"Sắc mặt của anh không tốt lắm."

Ánh mắt Cố Ngu mờ mịt

"Tôi, tôi không bị bệnh."

Tô Yên nhìn bộ dáng này của hắn.

"Không ăn cơm sao?"

Cố Ngu trầm mặc.

"Không ngủ được?"

Đồng chí Cố Ngu vẫn im như thóc.

"Kính cong, kính cong..."

Tiếng chuông báo 5h đúng vang lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên mở miệng

"Đi, về nhà thôi."

Nói xong, hai người liền đi ra ngoài.

Gameshow này giống như một bộ phim ngắn.

Bọn họ đi rồi, rất nhanh sẽ có một nhóm nghệ sĩ khác tới. Cho nên cũng sẽ không có chuyện tổ chức tiệc tùng chúc mừng kết thúc công việc.

Đi ra tới cổng, xe bảo mẫu của Tô Yên cũng vừa tới nơi.

Cô lên xe, Cố Ngu cũng chậm rãi lên xe, ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên.

Đúng lúc này, di động của Tô Yên vang lên, là một dãy số lạ.

Tô Yên nhận máy

"Alo"

Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói

"Xin chào Tô tiểu thư, Không biết có vinh hạnh được mời tiểu thư đến nhà Cố Ngu tiên sinh làm khách, cùng dùng bữa không ạ?"

Đối phương nói chuyện rất lễ phép, dùng từ cũng vô cung kính.

Tô Yên nhìn thoáng qua Cố Ngu ngồi bên cạnh.

"Ai mời?"

"Cha mẹ của Cố Ngu tiên sinh."

Tô Yên nhìn Cố Ngu, lên tiếng

"Cha mẹ của anh muốn mời em ăn cơm."

Cố Ngu lắc đầu

"Không cần đi."

Sau đó liền nhăn mày. Nói xong câu kia, Cố Ngu giống như cảm thấy cảm xúc của mình không ổn định.

Thả lỏng lại, chậm rì rì lên tiếng

"Em muốn đi sao?"

Tô Yên gật đầu

"Muốn."

Cố Ngu do dự thật lâu, cuối cùng liền gật đầu

"Tôi, cùng em đi."

Tô Yên lúc này mới trả lời người chờ bên kia điện thoại.

"Được, khi nào?"

"Nếu buổi tối hôm nay tiểu thư có thể tới thì tốt quá."

"Có thể."

Vốn dĩ cô còn cho rằng cuộc gọi đến đây là kết thúc. Nào ngờ rằng người bên kia trầm ngâm một chút rồi đắn đo mở lời

"Tô tiểu thư, không biết Cố Ngu tiên sinh có đang ở cùng tiểu thư hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi