NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Rất nhanh liền tới buổi tối.

Cửa chính khách sạn Hoàng Gia.

Tô Yên ngồi trong một chiếc xe màu đen xuất hiện trước cửa, nhưng cô không xuống xe, Cố Ngu vẫn ngồi im bên cạnh cô.

10 phút sau, cửa xe mở ra, một người ngồi vào trong.

Tô Kiêu Lôi vừa ngồi vào xe, nhìn thấy Cố Ngu, sắc mặt liền đen xì.

Lúc này, quan hệ huyết thống bỗng dưng phát huy tác dụng, trong đầu Tô Kiêu Lôi hiện lên ý nghĩ

"Chị kêu em tới, không phải là vì hắn đi?"

Trong ánh mắt còn mang theo hy vọng. Đại khái là hy vọng người chị này vẫn còn chút nhân tính.

Cho đến khi Tô Yên mở miệng, đập nát chút hy vọng nhỏ nhoi của hắn.

"Chị có chút việc cần phải làm, phải đi gặp một người. Em để ý hắn."

Tô Kiêu Lôi hít sâu một hơi, nhăn mặt, không tình nguyện

"Ở trong mắt chị, em chỉ có tác dụng như thế này thôi sao?"

Tô Yên mờ mịt

"Bằng không thì sao?"

Tô Kiêu Lôi trầm mặc.

Nửa ngày sau, hắn lại lần nữa hỏi

"Đi đâu? Bao giờ thì về?"

Cố Ngu trầm mặc từ đầu đến cuối, khó có khi lại chen ngang

"Đi gặp một người đàn ông."

Hắn chậm rì rì nói ra. Trong mắt còn mang theo chút cảm xúc khó tả, gắt gao nắm chặt tay Tô Yên không chịu buông.

Vốn dĩ Tô Kiêu Lôi đối với loại việc giống như mẹ trông con thế này cũng không tình nguyện lắm. Nhưng, vừa nghe thấy Cố Ngu nói Tô Yên muốn đi gặp đàn ông, cậu liền nhướng mày, vô cùng sảng kɧօáϊ đáp ứng

"Được rồi, em sẽ để ý hắn."

Tô Kiêu Lôi nhìn Cố Ngu, hai người nhìn nhau tóe lửa, vô cùng ghét bỏ đối phương.

Tô Yên rời đi. Nhìn tin nhắn của Hoa Duyên gửi đến trêи di động, phòng 8678 khách sạn Hoàng Gia.

Cô đeo khẩu trang, đội mũ, đi vào bên trong.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, xung quanh có paparazzi đang rình bên ngoài."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừ"

Đáp lời Tiểu Hoa xong, Tô Yên tiếp tục đi vào bên trong. Đi vào thang máy, bấm tầng 8.

Cô không lập tức đi vào, mà đứng ở hành lang gọi điện thoại. Rất nhanh, bên kia liền có người bắt máy.

Cô gọi điện thoại cho Hoa Duyên nhưng người nghe lại là Hoa Châu.

"Alo"

Tô Yên mở miệng

"Hoa Duyên đâu?"

"Anh ấy đang tắm rửa a ~ Tô nữ sĩ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trong giọng điệu Hoa Châu mang theo chút đắc ý của kẻ chiến thắng.

Trong cuộc cạnh tranh vì tình yêu này, ả là người thắng cuộc.

Tô Yên lại lần nữa nói

"Vậy bảo hắn tắm rửa nhanh rồi tới đây. Tôi không có thẻ phòng 8678."

Dứt lời, bên kia điện thoại liền im lặng.

Một lúc lâu sau, Hoa Châu nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng điệu tức muốn hộc máu mà không thể làm gì, nói với Tô Yên

"Tô Yên, mệt cho cô cũng là một đại minh tinh, cô không biết mất mặt sao? Không phải tôi đã nói với cô, anh Hoa Duyên là của tôi sao?"

Im lặng trong chốc lát, Tô Yên trả lời

"Cô không biết xấu hổ thì cũng không nên nghĩ rằng tôi cũng không biết xấu hổ giống như cô."

Hoa Châu khó thở

"Cô!!"

Tô Yên lại nói

"Tôi cho hắn một tiếng, tôi chờ hắn ở nhà ăn của khách sạn, nhớ nói với hắn."

Nói xong, cô liền tắt điện thoại, sau đó đi xuống tầng trệt.

Tiểu Hoa bị Tô Yên làm cho phát ngốc

"Ký chủ?"

"Ừ"

"Tiểu Hoa còn cảm thấy ký chủ sẽ làm lớn mọi chuyện cơ."

"Chuyện vốn dĩ không lớn."

"Vậy ······ ký chủ có thể nói cho em hiểu đây là chuyện gì không??"

Tô Yên móc ra một cái kẹo sữa dâu, nhai mấy cái.

"Hắn hẹn ta 9 giờ tối đến phòng."

"Đúng vậy"

"Bên ngoài có paparazzi chờ."

"Đúng"

"Paparazzi sẽ không bao giờ biết trước ta sẽ đến đây. Chắc chắn là có người khác báo tin. Chuyện tối nay, vốn chỉ có ta và hắn biết. Ta không nói ra ngoài. Cho nên, paparazzi là hắn tìm tới."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi