NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, mở hộp quà ra liền thấy một đóa hoa Bỉ Ngạn, nghe Tiểu Hoa nói, đó chính là chìa khóa để tới Minh Giới, còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, đã bị đưa thẳng tới đây.

Tô Yên nghĩ đến đóa hoa Bỉ Ngạn kia, lại nhìn cây trâm.

Cây trâm này, rất mĩ diễm, giống hệt với đóa Hoa Bỉ Ngạn nàng nhìn thấy ở trong không gian.

Nàng duỗi tay, sờ lên cây trâm.

Hoa văn vô cùng rõ ràng, sinh động như thật.

Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi

"Tiểu Hoa, em biết đây là nơi nào không?"

"Ký chủ, Tiểu Hoa cũng không biết."

Tiểu Hoa im lặng một chút, sau đó lại nói tiếp

"Lúc trước Tiểu Hoa chưa kịp nói với ký chủ, hộp quà kia còn có một thứ nữa."

"Là cái gì?"

"Một quyển bút ký."

"Đọc nghe thử xem."

"Hoa Bỉ Ngạn, loài hoa duy nhất mọc trêи đường tới địa ngục.

Nếu nghĩ thông suốt muốn tới Minh Giới, cần đến bờ đối diện với biển hoa."

Đọc xong, Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, vốn dĩ trong quyển bút ký này chỉ có một câu này, nhưng lúc ký chủ đánh Họa Nhu kia, trêи bút ký lại xuất hiện thêm mấy chữ."

"Chữ gì?"

"Đưa linh hồn quá cố về nơi nên đến, cổng lớn Minh Giới đón linh hồn trở về."

Tô Yên nghe xong, cúi đầu nhìn Xà Nam đang nằm trêи mặt đất.

Mở miệng

"Tiểu Hồng, em nhìn xem máu của nó có màu gì?"

Tiểu Hồng nghe Tô Yên nói vậy

Nhìn màu máu?

Sau đó, Tiểu Hồng dùng cái đuôi nhấc Xà Nam lên khỏi mặt đất rồi ném xuống

"Bịch" một tiếng, Xà Nam rơi mạnh xuống đất. Trêи đầu nó lập tức máu chảy đầm đìa.

Tiểu Hồng nói

"Yên Yên, là màu đỏ."

Tô Yên nhìn, nói

"Nó là vật sống."

Tiểu Hồng nghe thấy, vội vàng gật đầu tiếp lời

"Đúng vậy, vẫn còn thở."

Tiểu Hồng nhớ tới việc Tô Cổ trước khi ngủ đông đã giao phó cho nó, muốn nó ngoan ngoãn nghe lời Tô Yên, không được quấy rối.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Yên Yên nói gì cũng đúng.

Tiểu Hồng thừa dịp Tô Cổ không ở đây, muốn thay đổi hình tượng da dày thịt béo, suốt ngày ăn, không biết làm gì của nó với Yên Yên.

Nó cũng muốn trở thành người thông minh như Tô Cổ vậy.

Đưa linh hồn quá cố về nơi nên đến, cổng lớn Minh Giới đón linh hồn trở về.

Linh hồn quá cố không phải nói Họa Nhu sao? Vậy là muốn đưa cô ta rời khỏi nơi này trở về nơi nên về?

Một cái linh hồn thì nên trở về đâu? Về địa ngục sao?

Nghĩ như vậy, Tô Yên đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mê mang, vội vàng mở miệng

"Yên Yên, chị đi đâu vậy?"

"Đi tìm đồ."

"Ơ, vậy, vậy con rắn này thì sao?"

"Mang nó đi theo, chờ nó tỉnh, hỏi nó chút chuyện."

"Vâng."

Tiểu Hồng nghe Tô Yên nói xong, túm lấy cái đuôi của Xà Nam, kéo nó đi theo, cũng không thèm để ý xem nó có ổn không, liệu có chết không.

Những chuyện này thật sự không nằm trong phạm vi mà Tiểu Hồng có thể suy nghĩ được.

Thật xấu hổ, Tiểu Hồng từ lúc sinh ra, bởi vì da dày thịt béo nên rất ít bị thương. Cái kiểu cọ xát hai, ba cái đã đổ máu như thế này, Tiểu Hồng thực sự không thể hiểu nổi.

Một canh giờ sau, sắc trời đã tối đen.

Trăng hôm nay vừa tròn vừa sáng, ánh trăng bạc chiếu trêи mặt đất, chiếu lên người Tô Yên đi phía trước.

Bỗng nhiên, Tiểu Hồng đi đằng sau lên tiếng

"Yên Yên, con rắn này hình như không thở nữa, làm sao bây giờ?"

Tiểu Hồng vốn dĩ không muốn nói ra, chỉ cảm thấy hơi thở của con rắn này càng ngày càng yếu, nếu không nói với Yên Yên, nhỡ xảy ra chuyện gì, sợ là sẽ bị Yên Yên đánh.

Tô Yên dừng bước chân, quay đầu lại.

Ánh mắt dừng ở trêи người Xà Nam, sau đó liền bị một đường máu uốn lượn phía sau hấp dẫn.

Cả đoạn đường đã đi qua, toàn là máu của Xà Nam chảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi