NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tuy rằng nó không thể biến cái đuôi thành cái chân, nhưng nó có thể biến thành rắn a.

Nghĩ vậy, Tiểu Hồng liền biến thành rắn, sau đó thu nhỏ thân thể lại, trở thành con rắn nhỏ như ngón út.

Xà Nam mở to hai mắt, cảm thấy không thể nào tin tưởng được.

Nguyên thân cũng có thể biến hóa luôn sao? Con rắn này quả thật quá cường hãn luôn rồi.

Loại rắn thành tinh có thể biến thành người, chỉ có thể có hai loại. Một là biến thành người, hai là ở hình dạng của rắn.

Nó còn chưa bao giờ gặp qua một con rắn nào có thể biến hóa lớn nhỏ được cơ thể.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn phì phì, thấy Xà Nam há mồm đứng ngốc ở chỗ đó không chịu đi. Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập vào mắt cá chân của Xà Nam.

Cái con rắn ngốc này, không có chút tinh thần nào cả.

Haizz, Tiểu Hồng còn muốn sớm tìm thấy Yên Yên để gọi Cổ Vương dậy, như vậy sẽ không sợ đi lạc nữa.

Nghĩ như vậy, nó lại đập Xà Nam thêm một cái, thúc giục hắn

"Tê tê tê tê tê"

Đi mau đi mau.

Xà Nam nghe thấy Tiểu Hồng nói, mới hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng tiến lên phía trước.

Vừa đi, lại thi thoảng lại quay đầu lại xác nhận, khϊế͙p͙ sợ trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất.

Thời điểm Tiểu Hồng nhìn thấy Tô Yên đã là buổi trưa.

Tô Yên, Họa Nhu, còn có Tang Minh đi từ trong bãi tha ma ra.

Tang Minh vừa đi vừa cười nói

"Không biết vì sao Tô cô nương lại đột nhiên đáp ứng sẽ tìm ra hung thủ giúp ả vậy? Có lẽ những gì ả nói đều là đang lừa người. Mục đích là muốn chạy trốn, không bị trừng phạt."

Họa Nhu một tay cầm dù, dây xích ở cổ chân cũng đã biến mất từ lúc nào, cô ta đã có thể tự do đi lại.

Nghe Tang Minh nói xong, Họa Nhu nhìn hắn, cảm xúc trong ánh mắt rất khó hiểu, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.

Tang Minh bị Họa Nhu nhìn như vậy, nhăn mày khó hiểu.

Ánh mắt kia của nàng ta là có ý gì?

Thương hại gã sao?

Ha, cũng chỉ là con kiến hôi sắp tan thành tro bụi thôi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tang Minh vừa nghĩ, vừa nhớ lại sự tình tối qua trước khi gã ngủ.

Sử dụng thân thể này ngần ấy thời gian mà vẫn không thể thích ứng nổi, không hề phối hợp với gã một chút nào.

Ví dụ như mỗi lần ngủ gã đều ngủ say như chết. Mỗi lần ngủ ít nhất phải ngủ 6 canh giờ mới có thể tỉnh lại, hoàn toàn không biết trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì.

Nhưng gã cũng rất may mắn, ngần ấy thời gian cũng chưa xuất hiện chuyện gì lớn.

Nghĩ vậy, Tang Minh ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Nhanh thôi, gã sẽ không còn phải chịu đựng sự tra tấn như vậy nữa.

Tang Minh cúi đầu cười thầm, che khuất sự vui sướиɠ không tả được.

Nháy mắt, Tô Yên đi theo sự chỉ dẫn của Họa Nhu, đến trước cửa nhà của Tiền Sơn.

Tiền Sơn và Triệu Phú Quý là hàng xóm, nhà của hai người nằm ngay sát nhau, thê tử của hai người nhìn qua có vẻ quan hệ cũng rất tốt.

Lúc Tô Yên đi tới cửa, vừa vặn nhìn thấy hai người phụ nhân kia đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Một trong hai người lên tiếng

"Tiền nương tử, cô lấy khoai lang về nấu đi, nấu cho vị kia nhà cô."

Người kia cũng không từ chối, giống như thường ngày hai người cũng thường quan tâm tới nhau như vậy.

"Ta cảm ơn Triệu nương tử trước."

Một người cười, một người ngồi ở trước cửa nhà thêu khăn, bên người Tiền nương tử còn đặt một chậu khoai lang.

Tô Yên đi qua, hỏi

"Hai vị nương tử, xin hỏi Triệu Phú Quý và Tiền Sơn có ở nhà không?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Sau đó, ánh mắt dừng lại ở hai người đi phía sau nàng, lặng lẽ đánh giá.

Tiền nương tử hỏi

"Ngươi tìm bọn họ làm gì?"

Tô Yên nghiêm túc

"Có chút vấn đề muốn hỏi."

Tiền nương tử vừa thêu khăn vừa cười ha hả

"Trượng phu ta có chuyện gì ta đều biết, ngươi hỏi ta đi. Chàng đang ở ngoài ruộng cấy mạ, làm gì rảnh rỗi mà về đây trả lời mấy chuyện linh tinh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi