NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Cũng không biết qua bao lâu.

Ngoài cửa, Thừa tướng Triệu Tử Yến và Tướng quân Lâm Lệ Cường cùng cầu kiến.

Chờ đến khi Nam Đường dọn dẹp Ngự thư phòng xong, qua một lúc lâu, hai người mới tiến vào.

"Thần, Triệu Tử Yến, tham kiến điện hạ."

"Thần, Lâm Lệ Cường, tham kiến điện hạ."

Tuy rằng không sửa cách xưng hô, nhưng lễ nghi đã cung kính như hành lễ với hoàng thượng.

Bây giờ Hiên Viên Vĩnh Hạo nắm quyền, chỉ thiếu nghi thức đăng cơ mà thôi.

Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, cái khí thế tối tăm kia, làm người cách vài mét cũng có thể cảm nhận được

Hắn giật giật mí mắt, liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất.

Khoé môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói: "Có việc?"

Lâm Lệ Cường là người không dấu được chuyện gì, ôm quyền, không nhịn được nói "Điện hạ, theo lý thuyết chuyện trong cung đều không phải là người quê mùa như thần có thể xử lý, nhưng mà..."

Lâm Lệ Cường dừng một chút, "Nhưng mà, sân của Nhị hoàng tử, 113 người tịch thu tài sản chém hết cả nhà, sân của Đại hoàng tử 125 người bị tra tấn, điện hạ đã suy xét kỹ?"

Hai người tới đây, chính là vì chuyện của gần ba trăm con người này.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Lâm Lệ Cường, khóe môi mỏng lạnh lẽo ngoéo một cái, "Ngươi muốn cứu?"

Lâm Lệ Cường cũng không biết vì sao, bị đôi mắt kia nhìn làm trong lòng run sợ.

Mình chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, đã từng sợ ai??!

Chỉ có điện hạ, nhìn qua là một thư sinh ốm yếu vai không thể khiêng, bị ánh mắt của hắn nhìn, Lâm Lệ Cường trong lòng cũng bồn chồn.

Cuối cùng nên trả lời là cứu? Hay là không cứu?

Phải biết rằng, ngày mai đã là ngày hành hình.

Đến lúc đó, không phải là máu chảy thành sông, làm mọi người cảm thấy bất an?

Lâm Lệ Cường liếc nhìn Thừa tướng, lại thấy Thừa tướng im lặng đứng đó.

Trong lòng Lâm Lệ Cường càng thêm bồn chồn.

Đây, đây...

Cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật, "Thần, cho rằng, điện hạ đăng cơ, thật sự không nên giết chóc quá nhiều, nếu việc này bị truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ làm lòng người hoảng sợ."

Phải biết rằng, trước đó vài ngày, tất cả thái giám cung nữ từng hầu hạ tiên hoàng, tất cả đều bị ban chết đi cùng tiên hoàng.

Còn phi tần, cũng đều bị đưa đi am ni cô.

Đại thần trong triều, vừa mới bắt đầu còn sôi nổi gửi tấu chương khuyên can điện hạ, cho rằng cách làm này quá tuyệt tình.

Sau đó phát hiện tấu chương cũng không có tác dụng, trực tiếp quỳ ngoài cửa Ngự thư phòng, đập đầu xuống đất, nếu điện hạ không đồng ý sẽ không đứng dậy.

Sau đó..., những đại thần đó, thật sự bị điện hạ ban chết.

Sau đó, các đại thần nháy mắt thành thật.

Một đám tất cả đều giận mà không dám nói gì.

Lúc này, cũng chỉ có Triệu Thừa tướng và Lâm tướng quân còn có thể đi vào nói hai câu.

Những người khác làm sao dám?

Hiên Viên Vĩnh Hạo thưởng thức cái bút lông mảnh khảnh trong tay, rũ mắt xuống, "Muốn cứu người, không phải không thể."

Ngữ khí nhẹ nhàng, chậm rãi nói.

Lâm Lệ Cường vừa nghe hấp dẫn, đang muốn quỳ xuống.

Lại nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo nói: "Lấy mạng đền mạng, bổn cung cũng sẽ không nói gì. Lâm tướng quân muốn cứu ai?"

Lâm Lệ Cường lập tức nghẹn lại, "Thần..., thần...,"

Lâm Lệ Cường vẫn luôn chính chiến trên chiến trường, làm sao biết trả lời mấy câu hỏi hóc búa này?

Cuối cùng vẫn là Triệu Thừa tướng lên tiếng: "Điện hạ, Lâm tướng quân không có ý này, mọi chuyện đều nghe điện hạ."

"Đúng vậy, đúng, mọi chuyện đều nghe điện hạ."

Lâm Lệ Cường ôm quyền, vội vàng nói tiếp.

Con ngươi đen nhánh của Hiên Viên Vĩnh Hạo đảo qua hai người, bộ dáng ôn hoà, hắn dựa vào ghế, một tay chống trán, "Hai vị ái khanh, còn có chuyện khác?"

"Không, không còn chuyện gì, thần xin cáo lui!"

Lâm Lệ Cường hoàn toàn không thể tự hỏi, phải đi ra ngoài hít thở không khí rồi nói tiếp.

Vậy nên lôi kéo Triệu Thừa tướng vội vàng đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi