NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Minh

"Ta đã hứa sẽ giúp cô ấy tìm ra chân tướng mọi chuyện."

Lời đã nói ra, không thể không thực hiện.

Dứt lời, Tô Yên nhìn sang Họa Nhu, liền nghe thấy Họa Nhu lẩm bẩm một câu

"Muội ấy thực sự có ý định hại ta sao?"

Có vẻ, việc này là một sự đả kϊƈɦ lớn đối với Họa Nhu.

Tô Yên hỏi

"Cô đã tìm được chân tướng rồi chứ?"

Họa Nhu nghe thấy giọng Tô Yên, liền phục hồi tinh thần.

Nàng ta đứng lên, phủi sạch bụi bẩn bám trêи y phục, bộ dáng khốn khổ nghèo túng chậm rãi biến mất.

Tay vẫn nắm chặt cán dù, nói

"Cô nói sẽ giúp ta tìm ra chân tướng có đúng không?"

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Họa Nhu cúi đầu, quấn quấn một lọn tóc

"Được, cô giúp ta."

Tô Yên hỏi

"Cô đã nhìn thấy gì?"

Họa Nhu nghĩ tới những hình ảnh mình vừa nhìn thấy

"Biểu muội của ta, ngồi ở bàn trang điểm trước kia ta từng ngồi, được tướng công của ta kẻ lông mày."

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Ký chủ, em đoán chị khẳng định không hiểu ý tứ trong câu nói này."

Tô Yên yên lặng cất Tiểu Hoa vào trong tay áo.

"Vậy đại biểu cho cái gì?"

Hốc mắt Họa Nhu đầy tơ máu, như là sắp khóc ra máu vậy.

"Biểu muội của ta từng nói, tướng công của ta chung tình, chỉ chịu kẻ lông mày cho ta, muội ấy rất vui mừng cho ta vì tìm được một người lang quân như vậy."

Hiện giờ, vị lang quân này, lại trở thành trượng phu của Hoạ Thiến Nhi.

Họa Thiến Nhi ngồi ở bàn trang điểm của Họa Nhu, ăn mặc theo phong cách của Họa Nhu, lại có thể khiến chàng ấy kẻ lông mày cho ả.

Nhất cử nhất động của Họa Thiến Nhi đều cực kỳ giống với Họa Nhu lúc trước.

Giống như Họa Thiến Nhi đã sớm có mưu đồ.

Đáng thương cho Họa Nhu, coi Họa Thiến Nhi là người đáng tín nhiệm nhất, tin tưởng đến mức tất cả mọi chuyện đều nói với ả.

Không ngờ rằng, cuối cùng biểu muội mà chính mình không đề phòng nhất lại chính là con dao đâm chết mình.

Bị rạch mặt, vứt xuống sông, thương tích đầy mình.

Tô Yên nghe xong, mở miệng

"Đi thôi, ta đi cùng cô đến đó xem sao."

Nói xong, Tô Yên nhìn Tang Minh.

Lúc này, Tang Minh đã không thể khống chế được sắc mặt của gã nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, hận không thể chọc thủng đầu nàng xem nàng đang nghĩ gì.

Gã lên tiếng

"Tô cô nương thật đúng là con người có tấm lòng lương thiện, lại có thể vì một mảnh hồn phách làm nhiều chuyện ác mà mở lòng từ bi."

Tô Yên nhìn gã

"Cô ấy hẳn nên biết chân tướng."

Sắc mặt Tang Minh vẫn âm trầm như cũ,

"Phán xử oan hồn, là chuyện của Diêm Vương. Chúng ta cần gì phải liên luỵ vào chuyện đó?"

Tô Yên im lặng trong chốc lát.

Thẳng thừng nói

"Ta muốn bị liên lụy."

Lần này, rốt cuộc Tang Minh cũng nghẹn họng.

Gã không những không muốn bị liên lụy, còn cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian.

Nhưng không còn cách nào tốt hơn, ai kêu nếu muốn tới nơi đó, phải dựa vào nữ nhân này!

Tô Yên cùng Họa Nhu đi phía trước.

Tang Minh đi theo phía sau, ngẫu nhiên trào phúng một câu.

"Cô nương có lòng tốt như thế, ở cái nơi ăn thịt hút máu người như thế này, sợ là sẽ không sống được bao lâu."

Tô Yên nghe xong, quay đầu liếc Tang Minh một cái.

"Ngươi hẳn nên quản tốt chính mình trước đi."

Không khí hài hoà từ trước tới giờ của hai người họ bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng, không ai nói thêm câu nào nữa.

Thời điểm Xà Nam nhìn thấy Tiểu Hồng lần nữa, tình huống có chút quái dị.

Bởi vì Tiểu Hồng phi thường cường đại trong mắt Xà Nam đang ở chỗ đó bộ dạng không phục quăng cái đuôi giằng co với một thiếu niên.

Thiếu niên đó đem lại cho người khác cảm giác vô cùng xa cách, lại lạnh nhạt, cao lãnh, có vẻ là người vô cùng kiệm lời.

Tiểu Hồng không phục

"Ta muốn trở về!"

Thiếu niên nhướng mày

"Sao?"

Giống như không hiểu Tiểu Hồng đang nói gì.

Tiểu Hồng giơ một nửa bên mặt đỏ bừng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi