NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bởi vì nó không học được cách dùng đũa, nên khi ăn cơm vẫn phải dùng thìa.

Đầu tiên là xúc một miếng cơm, ăn xong, đôi mắt sáng lấp lánh

"Ăn thật ngon."

Lại xúc thêm một thìa.

Lúc Tô Yên và Tô Cổ ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Hồng đã ăn xong một bát cơm.

Tô Cổ cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt đưa tới bên môi, đang chuẩn bị há miệng ra ăn bỗng khựng lại, tầm mắt dừng trêи miếng thịt, ngửi ngửi.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Đừng ăn."

Tô Yên còn chưa động đũa, nàng nhìn bàn thức ăn.

Nếu Tô Cổ đã nói đừng ăn, vậy chắc chắn những món ăn này có chỗ không ổn.

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng đã ăn sạch một bát cơm, hắn cầm cái bát Tiểu Hồng vừa ăn lên ngửi một chút, sau đó để xuống bàn.

Tiểu Hồng mê man

"Mọi người không đói bụng sao?"

Tô Cổ đặt miếng thịt vừa nãy vào bát cơm của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vừa nhìn thấy thịt, mắt liền sáng lên, nhai nhai nhai ba cái liền nuốt gọn.

Tô Yên hỏi

"Đồ ăn này có độc sao?"

Tô Cổ gật đầu

"Thạch tín."

Động tác ăn cơm của Tiểu Hồng khựng lại.

Nó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tô Cổ, lại nhìn bát cơm mình vừa ăn sạch.

Miếng thịt vừa nãy Tô Cổ gắp cho nó, nó cũng ăn luôn rồi.

Tiểu Hồng phẫn uất

"Ngươi muốn độc chết ta sao??"

Tô Cổ liếc nó một cái

"Cơm cũng có độc."

Tiểu Hồng trợn mắt, nhìn xuống bát cơm, nước mắt lưng tròng.

"Làm sao bây giờ? Có phải ta sẽ chết không?"

Tô Cổ lại gắp cho nó một miếng thịt

"Ngươi không chết được."

Tiểu Hồng bán tín bán nghi,

"Thật sự?"

"Ừ"

Ở trong mắt Tiểu Hồng, tuy Tô Cổ rất ít nói, nhưng đã nói là sẽ giữ lời, Tô Cổ nói nó không chết được, vậy khẳng định nó sẽ không chết.

Liền vô thức xúc miếng thịt lên ăn luôn.

Ăn xong rồi, Tiểu Hồng ngẩng đầu, nghi hoặc

"Vì sao ta không chết được?"

"Ngươi da dày."

"A, có đạo lý."

Tiểu Hồng lại ăn tiếp hai miếng, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Nhưng độc lại đi vào trong bụng mà?"

"Không phải ngươi vẫn chưa chết sao?"

Tiểu Hồng càng thêm mờ mịt

"Vì sao?"

"Đừng quên, bản thân ngươi cũng là một con rắn độc."

Nếu chỉ là rắn độc bình thường, khi ăn phải thạch tín thì sớm đã ngỏm củ tỏi luôn rồi, nhưng Tiểu Hồng không giống như vậy.

Từ khi vô ý nuốt phải cái thứ đồ kia, thân thể của nó lại trải qua nhiều lần rèn luyện như vậy. Có thể nói, thân thể nó từ trong ra ngoài đã thuộc vào hàng mình đồng da sắt.

Hơn nữa, độc tính trong cơ thể của Tiểu Hồng đã sớm vượt xa mấy cái thứ gọi là thạch tín này từ lâu rồi.

Đối với những con rắn khác, là trí mạng, nhưng với Tiểu Hồng lại không khác gì muỗi chích cả.

Ách...

Có thể cũng sẽ có chút tác dụng, ví như, đúng lúc này, Tiểu Hồng ôm bụng, rầm rì kêu

"Đau bụng."

Nói xong, liền chạy đi.

Trong vòng một nén nhang, cứ chạy đi chạy lại liên tục.

Tiểu Hồng cuối cùng cũng bị tiêu chảy hại cho game over:))

Người khác nếu bị trúng độc, mặt mũi chắc chắn sẽ trắng trắng vàng vàng như nến, nhưng mặt mũi Tiểu Hồng lại vô cùng hồng hào, cứ như thứ nó vừa ăn đồ bổ vậy.

Tiểu Hồng dựa vào ngực Tô Cổ, không duy trì nổi hình người nữa, sớm đã biến thành một con rắn nhỏ bằng ngón tay út, lưỡi rắn cũng không phun nổi.

Lúc Tô Yên nghe thấy Tô Cổ nói trong thức ăn có thạch tín liền đứng dậy đi vào trong phòng bếp, nhìn mấy người bên trong

Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia không ăn một miếng nào, chỉ cầm chén nhấp nhấp chút rượu.

Họa Nhu gắp đồ ăn, từ đầu tới cuối biểu hiện như một người bình thường.

Tô Yên khẽ nhăn mày.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, Họa Nhu là muốn hạ độc giết chết hai người bọn họ sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi