NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nếu nó bị cấp trêи tra ra được, sợ là sẽ bị trừng phạt.

Nhưng với tính tình hiện tại của ký chủ, nó không dám mở miệng nói, coi như là nó mù rồi đi.

Nó không nhìn thấy gì hết.

Nó không biết gì hết.

Thời điểm Tô Yên chuẩn bị nhét Tiểu Hồng vào trong không gian.

Bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay trơ xương vươn lên từ trong dòng dung nham.

Bị thiêu đến mức chỉ còn lại khung xương trắng xám, cả khuôn mặt cũng chỉ còn lại xương, từng chút từng chút bò lên.

Tô Yên mặt không cảm xúc, đứng im đó nhìn.

Nam Minh nhẹ "a" một tiếng

"Muốn giết ta sao? Vẫn còn kém chút nữa."

Âm thanh the thé, nghe như tiếng có thứ gì đó cào vào cánh cửa, vô cùng khó nghe.

Gã bò tới chỗ Tô Yên đang đứng.

Tô Yên đứng ở đó, lẳng lặng chờ gã.

Tiểu Hoa nằm trong cây trâm, bị Tô Yên nắm chặt trong tay.

Có chút túng quẫn.

Hic... ngọn lửa địa ngục lợi hại như vậy, nhưng chắc không thể thiêu chết được nó đâu chứ nhỉ?

Càng nghĩ, Tiểu Hoa càng thêm sợ hãi.

Nhưng, cũng may nó còn có chút đầu óc

"Ký chủ!! Ký chủ!! Cái còi bằng xương ngón tay, chị còn có cái còi bằng xương ngón tay!! Ký chủ,.... nếu chẳng may Tiểu Hoa rơi vào ngọn lửa của địa ngục, liệu Tiểu Hoa có bị đốt thành tro không?"

Tiểu Hoa rối rắm mãi cuối cùng cũng dám nói ra miệng.

Tô Yên nhớ tới Họa Nhu.

Trong lúc mất tập trung, ngước mắt lên đã thấy từng đoàn người áo đen xuất hiện trước mắt nàng, tiếng gào rít của ma quỷ tê tâm liệt phế.

Toàn bộ Minh Giới đều muốn giam giữ nàng ở lại nơi này mãi mãi.

Vậy thì...

Nàng sẽ hủy hoại Minh Giới này, toàn bộ!

Không hiểu vì sao, sát tâm nơi đáy lòng bị kϊƈɦ thích càng lúc càng trào ra mạnh mẽ.

Tiểu Hồng thấy sự tình không ổn, lập tức phóng tới trước mặt Tô Yên, quấn xung quanh người nàng, bảo hộ cho Tô Yên đứng ở bên trong.

Tiểu Hồng hừ một tiếng

"Tê tê tê tê tê tê tê!!"

Ha, quá là uy phong.

Vẫn tốt hơn khi nó biến thành người.

Vừa nói tiếng người, cái giọng nói trẻ con của nó, nghe chẳng có chút uy lực nào cả.

Sau đó, một tiếng còi chói tai truyền khắp cả Minh Giới. Từng đợt từng đợt, muốn làm cho người ta thủng màng nhĩ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên ngậm lấy chiếc còi bằng xương ngón tay của Họa Nhu.

Dường như chỉ chớp mắt, lệ quỷ ồ ạt xuất hiện, đám người áo đen giống như bị thôi miên, đồng loạt đánh tới phía Nam Minh.

Tiếng kêu thống hận của oan hồn như là đang muốn bùng phát lên nỗi hận lớn nhất trong nội tâm.

Nam Minh sửng sốt, bò lui lại đằng sau.

Thời điểm Tô Yên thổi còi, rắc một tiếng.

Cây trâm Hoa Bỉ Ngạn trong tay nứt vỡ, giây tiếp theo, nàng liền mất ý thức.

Tay nàng vẫn gắt gao ôm lấy Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vừa mới kịp chạy vào trong không gian, giây tiếp theo, Tô Yên liền biến mất.

"Cạch" một tiếng, cây trâm rơi xuống mặt đất, giống như pha lê, vỡ tan tành thành vô vàn mảnh nhỏ.

Ở Minh Giới, đám lệ quỷ được Tô Yên phóng thích đồng thời tiến tới công kϊƈɦ Nam Minh.

Dòng dung nham cắn nuốt mảnh đất cuối cùng.

Toàn bộ Minh Giới chìm vào biển lửa.

···········

___TG 24- KẾT THÚC__

Gió xuân, cây dương liễu* tươi tắn sau cơn mưa,

Giang Nam - vùng sông nước.

Địa phương êm đềm yên ả như thế này, không giống như thành thị ngựa xe như nước, nhà cao tầng chọc trời.

Tô Yên ngồi ở một quán trà, một thân tây trang màu đen, tóc buộc gọn gàng phía sau.

Cúi đầu, uống tách trà ngon vừa mới nấu xong.

Bên cạnh đặt một cái cặp công văn.

Đối diện với cô là một thiếu niên 16,17 tuổi.

*Cây dương liễu:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1532: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (Kết)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi