NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Duy chỉ có vị trí người giám hộ này, một đời lại một đời, từ nhà trẻ đến cấp ba, từ làm mẹ đến làm chị, đều là cô phụ trách.

Thế cho nên đi họp phụ huynh, nghe thầy cô phân tích thành tích học sinh, cùng với việc xử lý nhập học gì đó, cô đều rất quen thuộc.

Thực mau, Tô Yên đi tới lớp Tô Cổ.

Thầy cô đơn giản phân tích bài thi nhập học của Tô Cổ một chút, nhân tiện khen ngợi đứa nhỏ này, bảo Tô Yên ký tên, tỏ vẻ cô hãy yên tâm giao con trai cho họ.

Sau khi nói xong, thầy cô trở về văn phòng.

Tô Cổ mặc đồng phục học sinh đứng ở bên cạnh Tô Yên, nói

"Em đi học đây."

Tô Yên nhìn hắn.

Tâm tình có điểm không nói rõ được.

Cô đã nhìn hắn từng chút từng chút lớn lên, từ lúc còn rất nhỏ cho đến bây giờ.

Cô chứng kiến hắn trưởng thành.

Cảm giác có chút kỳ diệu.

Tô Cổ nói

"Em cũng không biết vì sao mà nhất định phải bảo chị tới ký tên. Chỉ là cảm thấy, hẳn là chị nên tới."

Tô Yên gật đầu.

"Ân, đúng vậy."

Người giám hộ này, cũng chỉ có cô thích hợp nhất.

Sau khi trò chuyện xong, Tô Yên đi ra bên ngoài trường học, mà Tô Cổ thì trở về lớp học của mình.

Bên ngoài, xe Quân Vực ngừng trước cổng trường, ánh mắt hắn vừa sáng vừa tối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi Tô Yên nhìn thấy Quân Vực lần nữa đã là ba ngày sau.

Vẫn là bởi vì việc hợp tác kia.

Bởi vì ba Tô luôn giữ lại mãi, Trịnh Loan quyết định cho ông ta một cơ hội nữa.

Hai giờ chiều nay, gặp mặt ở phòng họp.

Tô Yên chính là bởi vì chuyện này mà lần nữa bị kêu đi.

Lần này, đội hình hai bên đều cực kỳ lớn, phòng họp là bàn dài, hai bên mỗi bên chiếm cứ nửa cái bàn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô chủ tịch phỏng chừng là đem toàn bộ nhân tài của công ty đều gọi tới, mục đích chính là không định xong được hợp đồng này, thề không bỏ qua.

Khi Tô Yên đến, bắt gặp trường hợp hai bên đang khẩn trương giằng co.

Tô chủ tịch tự mình trình diện, một bên cười ha hả giảng hòa, một bên nêu ra điều kiện của mình, hai bên ngươi tới ta đi ai không ai chịu nhường ai.

Tô Yên vừa xuất hiện, ba Tô nhìn qua, đứng lên cười nói

"Tiểu Yên, con đã đến rồi."

Nói xong, vẫy vẫy tay với Tô Yên.

Theo đó nói với Trịnh loan

"Nghe nói hai vị đã gặp qua, vậy tôi không cần nhiều lời giới thiệu làm gì, Tiểu Yên là con gái tôi, tính cách trầm ổn nên tôi cũng yên tâm."

Trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

Có vẻ khi ba Tô nói lời này, hoàn toàn đã quên hiện tại Tô Yên đang trong giai đoạn nghỉ ngơi.

Đối diện, Trịnh loan mở miệng

"Nghe danh đã lâu."

Tô Yên nhìn qua.

Hắn mặc bộ tây trang tinh xảo, đôi tay buông xuống bên dưới bàn, nhìn không được.

Cho đến khi người bên cạnh nói nói mấy câu, sau đó đem một phần văn kiện đưa cho Trịnh loan, hắn lúc này mới nâng tay lên, ký tên.

Vừa giơ tay lên liền phát hiện tay phải của hắn sưng lợi hại.

Ba ngày qua đi, chỗ bị phỏng thấy thế nào mà càng ngày càng lợi hại hơn.

Lực chú ý của Tô Yên dừng ở trêи tay hắn.

Cô không muốn quản quá nhiều chuyện cá nhân. Hắn lớn đến như vậy, khẳng định có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. Vết bỏng như vậy, qua hai ngày thì sẽ tốt thôi.

Chỉ là trong lòng nghĩ như thế, nhưng nhìn lại cái tay sưng như cái bánh bao kia, đỏ đến phát tím.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi