NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực hôn Tô Yên một cái, vừa hôn vừa gấp gáp cởi váy ngủ của Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền đẩy hắn ra.

Đôi mắt của Quân Vực càng thêm nóng bỏng, nhìn cô chằm chằm.

"Em không muốn sao?"

Tô Yên lên tiếng

"Có phải anh lại phát sốt rồi không?"

Tô Yên chạm vào hắn, cảm giác người hắn nóng lợi hại, giống như một cái lò than đang cháy rừng rực.

Quân Vực đáp

"Sốt cũng không cản trở được anh phát huy."

Tô Yên nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó, quay ra nhìn sắc trời.

Buổi tối xảy ra chuyện gì sao? Sao thái độ của hắn lại không giống với lúc ban sáng?

Đổi tim sao?

Sẽ không.

Lúc ban ngày hắn còn không muốn phản ứng cô, nói chuyện từng câu từng chữ đều là châm chọc cô.

Sao đến nửa đêm lại muốn câu dẫn cô?

Cô lôi kéo hắn đi vào phòng khách.

Vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá thấp rồi, vô cùng lạnh.

Tìm một vòng cũng không tìm được điều khiển.

Tô Yên hỏi

"Làm thế nào để tắt điều hòa?"

Quân Vực nhìn thoáng qua

"Điều hòa hỏng rồi, không tắt được."

Tô Yên kéo Quân Vực đi vào trong phòng ngủ.

Kết quả, trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài phòng khách.

Lạnh như muốn đóng băng người ta luôn.

Nhiệt độ như thế này, hắn không phát sốt mới là kỳ quái.

"Chăn bông đâu?"

"Không biết"

Quân Vực sốt cao, nói chuyện chậm mất nửa nhịp.

Giọng nói lười nhác, cả người đổ lên trêи người Tô Yên.

Tô Yên nói

"Đến nhà em đi."

Nói xong, liền kéo hắn ra ngoài.

Người nào đó vốn đang rất phối hợp, chớp mắt liền bất động.

Đứng im ở đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhìn Tô Yên, hỏi

"Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?"

Tô Yên còn chưa kịp trả lời.

Quân Vực đã cúi đầu lẩm bẩm

"Em đi đi, tôi không có việc gì."

Hắn nói rất chậm, đại khái vì sốt cao, giọng nói của hắn bắt đầu nghẹt lại.

Quần áo mỏng manh, trong nhà cái gì cũng không có, ở trong cái phòng lạnh đến phát run như thế này, Tô Yên sao có thể bỏ mặc?

Cô duỗi tay kéo hắn đi

"Em không ngại."

Quân Vực không nói lời nào.

Tô Yên nhìn hắn

"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Quân Vực run rẩy lông mi

"Em đem tôi vứt sang một bên, cần gì phải quản sống chết của tôi?"

Lúc hắn nói lời này, không có cảm xúc gì.

Nhưng nghe vào tai lại làm người ta vô cùng đau lòng.

Ví dụ như Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa không nhịn được, cảm thán

"Thật là đáng thương a~"

Tô Yên hơi há mồm, giữ chặt tay Quân Vực.

Thật lâu sau cô nghiêm túc nhìn Quân Vực, mở miệng

"Em cảm thấy chúng ta nếu tách ra, sống sẽ càng tốt hơn."

Quân Vực nghe xong, thân thể cứng đờ lại, cười tự giễu.

"Là bởi vì thế, nên mới muốn chia tay cùng tôi sao? Cảm thấy thân phận của tôi không xứng với em, để lộ ra sẽ bị người ta chê cười sao?"

"Em không để ý những chuyện này."

"Vậy em để ý cái gì?"

Tô Yên không muốn nói, nhưng Quân Vực lại từng bước áp sát.

Cuối cùng vẫn chậm rì rì nói ra

"Nhìn anh bị thương, em rất đau lòng, rất khó chịu. Em không khống chế nổi bản thân. Nhưng em lại là Chủ Thần, em không thể như vậy."

Tô Yên nói rất nghiêm túc.

Cô là Chủ Thần, chúa tể của 3000 thế giới.

Mỗi một việc làm của cô đều phải đúng với quy tắc, không thể sai lầm.

Năm đó cô trở thành Chủ Thần, cô chỉ có một giới hạn duy nhất.

Chính là không thể mất khống chế.

Cho nên đến những ngày mưa, cô phải cố gắng duy trì lý trí.

Ở bên Quân Vực, Tô Yên biết rõ mình đang làm cái gì.

Nhưng tất cả mọi chuyện đã thay đổi từ khi cô đến Minh Giới.

Cô không thể khống chế được khi thấy hắn bị thương. Cho nên chỉ có chia tay, đối với cả hai người bọn họ đều tốt hơn.

Nhưng sau khi tách ra, Tô Yên liền biết, mọi chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng.

Trong thâm tâm cô gào thét muốn được ở bên cạnh hắn.

Cô không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Cô có thể khống chế được hành vi của mình.

Nhưng lại không khống chế nổi suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi