NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ba ngày sau Tập đoàn K tổ chức cuộc họp tìm kiếm đối tác hợp tác, cho nên muốn cô nhanh chóng hoàn thành phương án.

Nếu đã đáp ứng người khác, thì phải chuẩn bị cho thật tốt.

Tô Yên nói

"Em tới thư phòng làm việc, anh...."

Tô Yên vốn đang định nói Quân Vực ở chỗ này chơi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, lời sắp ra khỏi miệng bèn vội vàng nuốt lại.

Sửa lời

"Anh muốn tới thư phòng cùng em không?"

Ánh mắt Quân Vực sáng lên một chút, sau đó thành thật đứng dậy.

Giống như đã bắt đầu tin tưởng Tô Yên sẽ không vứt bỏ hắn.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng của Quân Vực

"Ký chủ, chẳng nhẽ chị không sợ Quân Vực Đại Nhân đi theo sẽ ảnh hưởng đến công việc của chị hay sao?

"Sẽ có một chút."

"Vậy chị còn cho ngài ấy theo làm gì?"

"Ừm, không sao cả."

Chậc chậc chậc, ký chủ nghiêm túc của ngày xưa giờ đã biến thành cái bộ dạng này.

Ai da, tình yêu quả thật sẽ khiến con người ta sa đọa mà.

Tiểu Hoa nghĩ thầm trong lòng, nhịn không được thở dài một tiếng.

Vì để cho Quân Vực không nhàm chán, Tô Yên còn đem chocolate trêи bàn đưa cho hắn.

Sau giờ ngọ, trong thư phòng.

Quân Vực câu được câu không ngồi ăn chocolate, nhìn cô gái trước mặt mình.

Tô Yên đang họp, vừa đeo tai nghe Bluetooth nghe những người kia nói chuyện, vừa đánh máy.

Trêи bàn làm việc còn bày vài cái văn kiện.

Cả một buổi trưa, ánh mắt Quân Vực từ thưởng thức dần dần đã biến thành lửa cháy hừng hực, nhìn chằm chằm cô.

Không có biện pháp nào cả, Tiểu Quai thực sự quá câu dẫn người ta mà.

Quân Vực rót một ly nước, đưa tới cho Tô Yên.

Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó liền cúi đầu uống nước.

Quân Vực nói

"Tiểu Quai đã ở đây 4 tiếng đồng hồ rồi."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm"

Sau đó lại tiếp tục làm việc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Quân Vực lại nói tiếp

"Tiểu Quai không cảm thấy nên thả lỏng một chút hay sao?"

Tô Yên ngừng tay, quay sang nhìn Quân Vực một chút

"Sao cơ?"

Quân Vực lăng lăng nhìn cô

"Đã 4 tiếng đồng hồ Tiểu Quai không thèm nói chuyện với anh rồi."

"Cho em thêm một phút nữa."

Sau đó, cô phân công công việc cho nhóm người qua tai nghe Bluetooth rồi tắt đi.

Gõ bàn phím máy tính vài cái, lưu file lại, tắt laptop.

Vừa mới gập laptop xuống, gương mặt tinh xảo kia liền xuất hiện phóng đại trước mắt cô.

Tô Yên duỗi tay sờ sờ trán hắn.

Ừm... không phát sốt.

Cô lên tiếng

"Anh hạ sốt thật nhanh."

Bởi vì Tô Yên ngồi dưới đất làm việc, cho nên Quân Vực trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Hắn nói

"Là nhờ Tiểu Quai đó."

Tô Yên lắc đầu

"Em không giúp được gì cả."

Quân Vực đè lên người Tô Yên, nhìn môi cô vẫn còn sưng đỏ, dùng ngón tay vuốt ve.

"Tiểu Quai nói rất muốn anh."

Giọng nói của Quân Vực lạc đi, Tô Yên nhớ tới chuyện lúc sáng, sau đó liền trầm mặc,

Không thể không nói, hiểu lầm này thực sự quá nghiêm trọng luôn rồi.

Quân Vực hiển nhiên vẫn đắm chìm trong câu nói đó.

Hắn lên tiếng

"Vậy hiện tại thì sao?"

"Sao cơ?"

"Em hiện tại có muốn...."

Còn chưa nói dứt lời. Tô Yên đã chặn đứng

"Không muốn."

Vừa nói xong, ánh mắt Quân Vực tối sầm lại, đang muốn nói tiếp, Tô Yên liền bịt kín miệng hắn, ngăn lại những lời hắn sắp nói ra.

"Trước tiên đi xuống dưới nhà đã."

Nói xong, Tô Yên liền đem người đi.

Không ở lại trong thư phòng thêm một chút nào nữa.

Cô cảm thấy nếu còn ở thêm lúc nữa, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Quân Vực bị mang đi, ánh mắt nhìn Tô Yên vô cùng u oán.

Nhưng Tô Yên vẫn luôn nắm tay hắn, đi tới đâu cũng kéo hắn đi theo.

Một lúc sau, u oán liền như gió thổi mây trôi, biến mất sạch sẽ.

Mấy ngày sau đó, Quân Vực vẫn ở rịt trong nhà Tô Yên không chịu về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi