NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tuy nhiên, Vương gia Tuân Cảnh cũng ở đây, hắn đành phải chịu đựng, không thể nói ra lời như vậy.

Trương Khắc mở miệng

"Tướng quân, bọn họ đang tỷ thí trêи võ đài. Tướng quân có muốn xem không ạ?"

Âu Dương Du nhìn Tuân Cảnh bên cạnh.

Tuân Cảnh chậm rãi nói

"Có thể thấy phong thái của binh lính Trấn Nam vương, là vinh hạnh của bổn vương."

Lúc này, Âu Dương Du mới mở miệng nói với Trương Khắc

"Dẫn đường"

"Vâng!"

Đoàn người liền đi dọc theo con đường đến thao trường.

Từ xa có thể nghe thấy tiếng la hét của binh lính.

Vừa vào liền thấy Tống Trinh một thân nam trang soái khí, tay cầm giáo đang đánh nhau với một tên lính.

Hai người động tác đều nhanh nhẹn sạch sẽ, Tống Trinh dù là nữ tử nhưng không hề rơi vào thế hạ phong.

Binh lính chung quanh hoan hô, rất nhiều người cổ vũ cho phó tướng Tống Trinh.

Có lẽ, với bọn họ, kiểu nữ nhân như vậy càng khiến họ ngưỡng mộ.

Có vẻ Âu Dương Du cũng chấp thuận những cuộc tỷ thí thế nà thường xuyên xảy ra ở doanh trại,.

Ít nhất, lúc mọi người thấy Âu Dương Du đến vẫn chưa hành lễ mà chỉ vội vàng nhường ra một chỗ trống cho tướng quân xem.

Ở giữa thao trường, chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Tống Trinh bị chậm một nhịp, không may bị thua.

Hai người thở hồng hộc.

Lúc này, mọi người đồng thời ôm quyền hành lễ

"Tướng quân!"

Thanh âm vang dội, làm người nghe cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.

Âu Dương Du lạnh nhạt nói

"Tiếp tục"

"Dạ!"

Tiếp theo, binh lính từng người bắt đầu tỷ thí.

Trương Khắc thấy Tống Trinh từ trêи đài đi xuống, nhịn không được tán thưởng một câu

"Phó tướng Tống Trinh thật không thua kém gì nam nhi a."

Tô Yên cúi đầu, toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn vào túi kẹo của mình.

Khi lấy kẹo, nhìn cổ tay trắng nõn và sạch sẽ của mình.

Thiếu thiếu cái gì đó thì phải?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Ách, Tiểu Hồng đâu?

Tô Yên vừa nghĩ vừa cho viên kẹo vào miệng.

Hình như,,nàng bỏ quên Tiểu Hồng ở trong viện rồi.

A, nó sẽ không bị lạc mất chứ?

Nhưng nghĩ lại, Tiểu Hồng ở cùng với Tô Cổ, chắc sẽ không có chuyện gì.

Nghĩ xong, lực chú ý của Tô Yên trở lại.

Sau đó, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm nàng.

Tô Yên sửng sốt, nhìn xung quanh.

Trong đầu Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, Vương gia Tuân Cảnh nói ngài xem một màn nhiệt huyết sôi trào vừa rồi có đánh giá gì không."

Tiểu Hoa vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tống Trinh trong vòng đi ra, nói

"Tướng quân, Tuân Vương gia, công chúa điện hạ."

Lúc nói câu cuối, ánh mắt dừng trêи người Tô Yên.

Nàng ta mỉm cười, cảm xúc mạc danh hiện lên trêи khuôn mặt.

Trương Khắc bên cạnh bỗng nói

"Công chúa điện hạ muốn tỷ thí cùng ai? Nghe nói công chúa có thể làm thương khuôn mặt của nữ binh chúng ta. Phỏng chừng, công chúa điện hạ thân thủ bất phàm, không bằng ngài cùng phó tướng Tống Trinh của chúng ta giao thủ đi."

Trương Khắc đang nói chuyện ở đằng kia.

Tuân Cảnh bên cạnh Tô Yên vươn tay, ở trong túi tiền của nàng không ngừng quấy, như tìm cái gì đó.

Lúc nãy hắn nói muốn tự mình nhìn, sau đó vẫn luôn cầm túi tiền của nàng trong tay, vẫn chưa trả lại.

Tô Yên dời sự chú ý, nhìn Tống Trinh trước mặt, lắc đầu

"Không được."

Nếu nàng ta bị tàn phế thì làm sao bây giờ?

Trương Khắc ngữ khí không rõ,

"Công chúa điện hạ hà tất phải khiêm tốn? Ngài rất lợi hại."

Tô Yên nhìn Trương Khắc.

Người này, nói chuyện luôn kẹp dao giấu kiếm, âm dương quái khí, nghe vào làm người cảm thấy phiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi