NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó cười rộ lên.

"Công Chúa điện hạ, Tuân mỗ nói là suy xét, suy xét đó."

"Chàng suy xét như thế nào rồi?"

"Tuân mỗ cảm thấy, cây kim trâm kia rõ ràng là Công Chúa điện hạ đưa cho Tuân mỗ làm quà bồi thường nhận lỗi. Làm gì có chuyện trả lại. Nếu để người khác biết được, sợ rằng người ta sẽ bàn tán Tuân mỗ không để Công Chúa điện hạ vào trong mắt."

Tiểu Hoa bĩu môi, nó đã sớm đoán được chuyện Nam Chủ đại nhân sẽ không trả lại trâm, nhẹ giọng lên tiếng

"Ký chủ, Tiểu Hoa cảm thấy Nam Chủ đại nhân rất muốn giữ cây trâm của chị, hình như còn muốn lấy cả túi tiền của chị luôn."

Nghe Tiểu Hoa nói xong, lực chú ý của Tô Yên lại rơi vào túi tiền trêи tay Tuân Cảnh.

"Cái này..."

Nói xong, nàng duỗi tay định lấy túi tiền về.

Tuân Cảnh cầm túi tiền của Tô Yên trong tay, định lấy về sao?

Đồ vật đã vào tay hắn, làm gì có chuyện muốn là lấy về được?

Hắn giơ cao tay cầm túi tiền, Tô Yên vươn hơn nửa cơ thể tới lấy.

Đường núi thì gập ghềnh, bánh xe ngựa lăn qua một cục đá, cả xe nảy lên.

Thân thể Tô Yên đổ về phía trước, tay đập vào vách xe ngựa.

Mà cả người nàng vừa vặn nằm gọn trong lồng ngực Tuân Cảnh.

Tô Yên lập tức ngẩng đầu lên, vừa vặn đúng lúc Tuân Cảnh cúi đầu xuống.

Môi Tuân Cảnh chạm vào trán Tô Yên.

Hai người nhìn nhau.

Tình huống bất ngờ này làm nụ cười trêи mặt Tuân Cảnh cứng đờ.

Tô Yên im lặng một lát, lực chú ý dừng trêи tay hắn, nhanh chóng vươn tay lấy lại túi tiền.

Sau đó thấy trong cổ tay áo của hắn lộ ra một góc của cây trâm.

Chính là cây trâm phượng hoàng của nàng.

Nàng duỗi tay, không lấy túi tiền lại, mà ngược lại lại thò tay rút cây trâm ra.

Nắm ở trong tay, đang muốn lấy ra, bên hông liền bị một bàn tay ôm lấy, dùng một chút lực bóp nhẹ.

Hơn nữa, theo quán tính xe ngựa xóc nảy, đầu nàng lại đập vào ngực hắn.

Lúc này, Tuân Cảnh đã khôi phục sắc mặt bình thường.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn cúi đầu nhìn Tô Yên, không biết suy nghĩ điều gì.

"Công Chúa điện hạ muốn đi đâu?"

"Đi sang bên kia ngồi."

"Công Chúa điện hạ cầm đồ của Tuân mỗ cũng không định giải thích một câu nào sao?"

Tô Yên nắm chặt cây trâm trong tay.

Nàng biết mình đuối lý.

Dù sao cướp lại đồ vật mình đã cho người ta, có vẻ không đúng lắm.

Nhưng, ba ngày nữa sứ thần Giang Lan quốc sẽ tới đây hạ yến, hoàng đế Kim Vĩnh quốc cũng sẽ phái người tới.

Cây trâm này đại diện cho thân phận của nàng, khi tới yến tiệc cần phải sử dụng

Tô Yên lấy cây trâm trêи đầu xuống, đưa cho hắn.

"Cái này, xem như trao đổi."

Tuân Cảnh liếc mắt nhìn một cái, không nhận lấy.

Nhìn Tô Yên nằm trong ngực hắn, hai người mặt đối mặt.

Tư thế thân mật như vậy.

Ừm, cảm giác cũng không tệ lắm.

Sau đó, hắn thoáng dùng chút sức ôm lấy Tô Yên, hai người càng thêm thân mật hơn.

Không nói tới cây kim trâm nữa, ngược lại lại nói

"Vừa rồi ở trong quân doanh, lời nói của Công Chúa điện hạ quả thật là vô cùng thống kɧօáϊ. Nhưng mà, người là Công Chúa hòa thân sắp phải gả cho Trấn Nam Vương. Sợ là ngày sau sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi."

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ không gả cho Âu Dương Du."

Trong mắt Tuân Cảnh hiện lên một tia cảm xúc khác thường

"Sao cơ?"

Hắn nghi hoặc một tiếng

"Âu Dương Du tướng quân võ công cái thế, trong tay có 10 vạn binh, nữ tử nào cũng muốn được gả cho hắn ta."

Tô Yên nhìn Tuân Cảnh

"Không phải chàng nói ta ở chỗ của hắn ta sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi sao? Vì sao nhất quyết phải gả?"

Tuân Cảnh sửng sốt, sau đó vừa cười vừa gật đầu

"Cũng đúng a."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi