NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu

"Anh ăn ······"

Lời còn chưa nói xong.

Hắn lại nói

"Cô giáo khi nào thì dạy tôi học? Sắp kiểm tra, cô giáo cũng nên dạy có hiệu quả chút, bằng không tôi chẳng phải là tiêu trắng tiền rồi sao?"

Tô Yên ngơ ngác nhìn hắn.

Này như thế nào còn trách cô??

"Anh vẫn luôn không trở về, em không có cách nào dạy cho anh."

Hoắc Từ nghe, không biết vì cái gì, cười một chút.

"Cô giáo rất giống là đang trách cứ tôi a."

Giọng điệu kia như trêu chọc, lại như là cố ý nói ái muội.

Tô Yên lắc đầu

"Là anh vô cớ gây rối trước."

Lời vừa nói ra, tươi cười của Hoắc Từ liền cứng ở trêи mặt.

Duỗi tay, kéo cánh tay Tô Yên, lôi cô đi lên lầu

"Nên đi học, cô giáo."

Sau đó, Tô Yên đã bị kéo lên lầu rồi.

Tiết học này kéo dài một giờ.

Tô Yên ngồi ở trêи ghế, thấy người nào đó luôn nhìn chằm chằm vào mình

"Nghe hiểu không?"

"Không"

Hắn nói đúng lý hợp tình.

Tô Yên nhìn thoáng qua sách vở

"Xác suất đã là bài toán đơn giản nhất."

"Ah, cô giáo là cảm thấy tôi thực ngốc?"

Tô Yên không nói chuyện, ở đằng kia đùa nghịch sách vở.

Nửa ngày sau mới hỏi lại

"Vậy, vậy anh rốt cuộc muốn học hay không?"

Hắn ngay cả sách giáo khoa cũng không mở, một giờ toàn là xem cô.

Cô cảm thấy, hắn một chút cũng không giống như muốn học.

Hắn gật đầu

"Đương nhiên muốn học, nhưng mà, nếu tôi kiểm tra được điểm tốt, có khen thưởng gì đây?"

Tô Yên nhớ tới hai mươi tệ mình còn dư, kiên định lắc đầu

"Không khen thưởng."

Người nào đó

nhíu mày lại.

"Cô giáo có phải quá vô tình hay không?"

Tô Yên dời đi tầm mắt

"Vậy anh nói xem muốn cái gì?Em có thể suy xét."

Hoắc Từ

"Kiểm tra xong, trường học có tổ chức vũ hội, tôi thiếu một người bạn nhảy."

"Để em làm bạn nhảy?"

"Bằng không cô giáo cảm thấy tôi là đang lầm bầm lầu bầu nói lời vô nghĩa?"

Tô Yên nghe xong, nhìn hắn, sau đó gật đầu

"Được, em sẽ suy xét."

Tiểu Hoa nghe từ ngữ quen thuộc này.

Suy xét.

Ân, cũng là có thể cự tuyệt nha~.

Nhưng mà ······ ký chủ từ khi nào đã học được thói hư này rồi?

Thế nhưng còn biết chơi kịch bản nha~.

Nếu là trước kia, đối với ký chủ mà nói, có là có, không là không.

Trước nay đều không có lấp lửng như vậy.

Quả nhiên, ký chủ trưởng thành a.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hoa thở dài.

Rất có một loại cảm giác con gái nhà mình đã lớn.

Nói xong điều kiện, người nào đó rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc học tập.

Nhưng mà, chênh lệch quá lớn, người gầy trong một hơi cũng không thể thành người mập mạp được.

Chỉ có bồi dưỡng một chút một.

Chờ lên lớp xong, đã là 10 giờ tối.

Cô có chút đói, bèn đi xuống dưới lầu.

Vào giờ này, phía dưới không có ai.

Đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra.

Từ bên trong lấy ra một túi bánh mì cắt miếng.

Mở ra mới vừa cắn một ngụm, phía sau liền truyền đến giọng nói

"Đang làm cái gì."

Tô Yên quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Từ mặc áo ngủ đứng ở phía sau mình.

Cô sửng sốt một chút

"Tìm đồ ăn."

Hắn nhìn một cái,

"Tôi cũng đói bụng."

Tô Yên đưa túi bánh mì cho hắn.

"Tủ lạnh không có thứ khác."

Nói rồi cắn miếng bánh đang cầm trêи tay, nhân tiện giơ tay đóng tủ lạnh.

Kết quả người nọ cũng không thèm nhìn tới cô một túi cô đưa cho.

Hắn cúi đầu, cắn vào miếng bánh mì Tô Yên đang ngậm trong miệng.

Cắn một ngụm, tươi cười gia tăng

"Bánh mì này, cũng không tệ lắm a."

Nói xong, yết hầu lăn lộn, lại cúi đầu, cắn một ngụm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi