NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bước mấy bước, Tô Yên đã đi tới trước mặt tên thủ lĩnh sơn tặc.

Nàng liếc mắt nhìn gã ta một cái, không nói thêm lời vô nghĩa, một dao thọc thẳng vào bụng gã.

Gã ta đầu tiên là muốn chống cự, nhưng động tác của gã đối với Tô Yên căn bản giống như muỗi đốt inox.

'Phụt' nổi tiếng, Tô Yên trực tiếp đâm ngập cán dao.

Mấy tên sơn tặc sững người giờ mới phản ứng lại được, rống lên

"Lão đại!"

"Lão đại!!"

Tô Yên quay đầu lại, nghiêm túc hỏi

"Có muốn đưa lão đại của các ngươi đi khám đại phu không? Nếu còn không đi, hắn sẽ chết."

Nói xong liền rút dao ra, máu ộc ra ngoài, chảy như suối

"Khụ khụ"

Gã lão đại che lại miệng vết thương, ngã xuống đất, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Nhưng tên kia muốn đến gần nhưng lại không dám, cảnh giác nhìn Tô Yên.

Tô Yên tiến lên một bước, bọn chúng liền lùi về sau một bước.

Lúc trước, ai gặp cũng sợ bọn chúng, cảm thấy bọn chúng vô cùng độc ác, làm việc tàn nhẫn, là đám người vô cùng xấu xa.

Giờ đây mới biết nhân ngoại hữu nhân là như thế nào.

Nhìn tên nam nhân gầy yếu này mà xem, không có lấy nửa điểm giống thổ phỉ, nhưng lại hơn cả đám thổ phỉ bọn chúng.

Lục Vân che miệng, trừng lớn hai mắt nhìn.

Nàng ta đương nhiên rất sợ những trường hợp đổ máu như vậy.

Nhưng lúc này, ánh mắt Lục Vân nhìn Tô Yên hơi sáng lên.

Lục Vân lớn đến từng này, chưa bao giờ gặp qua người hiệp nghĩa như vậy.

Một bàn tay đặt lên trái tim đang nhảy như trống đánh của mình.

Trong lúc nàng ta thất thần, đám thổ phỉ đã chạy trối chết, chỉ còn lại vài người bọn họ và vũng máu ở trêи mặt đất.

Lý Đại Bạch vỗ vỗ bả vai Tô Yên, nhịn không được tán thưởng một tiếng

"Tiểu huynh đệ, làm tốt lắm!"

Giải quyết chuyện này một cách dứt khoát, nhanh nhẹn mà sạch sẽ.

Không trách được một mình hắn có thể băng qua thiên binh vạn mã bắt được Hiên Viên Quân Ngọc.

Tô Yên gật gật đầu, bước sang bên cạnh.

Lý Đại Bạch lúc này mới nhìn tới Lục Vân, cất giọng thô cuồng

"Cô nương, không cần lo lắng nữa, bọn họ sẽ không khi dễ cô được nữa."

Lục Vân đứng lên, không biết có phải bị dọa mất hồn rồi không, bước đi có chút loạng choạng.

"Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp, hiện tại tiểu nữ lại không có gì báo đáp."

Lục Vân hướng về phía Tô Yên thi lễ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch, sau đó lại nhìn Lục Vân.

Nhàn nhạt lên tiếng

"Cô nên cảm tạ huynh ấy."

Lục Vân vội vàng gật đầu

"Đây là đương nhiên, nhưng hiện tại tiểu nữ không xu dính túi. Chỉ hy vọng vị ân nhân này có thể bình an cả đời, ân tình này kiếp sau tiểu nữ sẽ báo đáp."

Lý Đại Bạch cất đao, xua xua tay

"Không cần, không cần, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều đương nhiên. Huống chi năm người bọn họ khi dễ một nữ tử yếu ớt như vậy, thật sự làm người ta sôi máu!"

Lý Đại Bạch oán giận.

Nói xong hắn ta giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi

"Cô nương không bị thương chứ?"

Lý Đại Bạch hỏi xong, cũng không nghe thấy Lục Vân trả lời.

Nhìn sang thì thấy lực chú ý của tiểu cô nương đặt hết lên người Tô Yên rồi còn đâu.

Mà Tô Yên đang làm gì?

Nàng ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Quân Ngọc, vặn cái chân thỏ lúc nãy nàng còn chưa ăn xuống, đưa cho hắn.

Hiên Viên Quân Ngọc liếc mắt nhìn một cái.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta chưa động vào."

Hiên Viên Quân Ngọc không nhúc nhích, sâu kín nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau mới mở miệng nói một câu

"Ngươi cảm thấy ta sẽ ăn sao?"

Tô Yên đáp

"Chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài nữa, không ăn sẽ đói."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi