NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nói xong, Tiểu Hoa cũng không biết phải nói gì nữa.

Nghe ký chủ nói, hình như không phải là đang bàn luận với nó, mà giống như tự mình đối thoại.

Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên, cất tiếng

"Chị không sao chứ?"

Tô Yên cúi đầu nhìn vết thương trêи vai đang tỏa ra hắc khí.

Lắc đầu

"Qua hai ngày nữa là ổn."

Nói xong, Tô Yên lại nói

"Ta muốn đi biên cảnh."

Nàng im lặng một lúc rồi bồi thêm

"Về sau có khả năng sẽ tới Kim Ngọc quốc."

Nàng đơn giản nói với Tô Cổ một chút.

Tô Cổ gật đầu.

Một lúc lâu sau, mới lên tiếng nói một câu

"Từ trước tới nay, chị giống như không cần bọn em trợ giúp...."

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Đại khái Tô Yên cũng không nghĩ tới Tô Cổ sẽ đột nhiên nói ra lời như thế này.

Tô Cổ nghiêm túc nhìn nàng

"Nhưng bọn em muốn giúp chị. Chị như vậy, là không công bằng với bọn em."

Tô Yên trầm mặc.

Nàng đại khái đã hiểu ý của Tô Cổ.

Chỉ là nàng đã quen độc lai độc vãng, một mình một người mà tồn tại.

Cơ hồ là tất cả mọi việc nàng đều có thể xử lý được, không cần đến sự trợ giúp của người khác.

Nửa ngày sau, Tô Yên mới lên tiếng

"Ta muốn, ba trăm lượng bạc."

Tô Cổ nhíu mày, sau đó liền túm lấy Tiểu Hồng kéo nó rời đi.

Tiểu Hồng vốn dĩ còn muốn chào hỏi với Tô Yên, thuận tiện muốn nghe Yên Yên khích lệ một chút.

Nhưng mà, có vẻ bạc của Yên Yên càng quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, liền ỉu xìu xìu cam tâm tình nguyện đi theo Tô Cổ.

Xử lý xong nốt nhạc đệm này, Tô Yên tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, vì sao Nam Minh kia lại đột nhiên xuất hiện? Cố ý tới ăn đánh sao?"

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Tới thử."

"Tới thử ký chủ sao?"

"Ừm."

Tiểu Hoa vẫn ngơ ngác

"Vì sao gã lại muốn tới thử ký chủ ạ?"

"Muốn xuống tay với ta."

"Vậy hiện tại thì sao?"

"Bị đánh trở về rồi."

"Vậy gã sẽ còn tới tìm ký chủ gây phiền toái sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Chấn thương tâm lý muốn chữa trị thì chắc phải mất một thời gian rồi mới có thể tiếp tục tới tìm đánh được đi??"

Tô Yên cẩn thận nghĩ tới những kẻ đã bại dưới tay nàng.

Phần lớn đều là một quá trình như vậy.

Bị đánh bại, shock, không cam lòng, dốc sức tu luyện, lại chiến đấu thêm lần nữa, sau đó lại bại trận.

Trở thành một vòng luẩn quẩn.

Tiểu Hoa nghe xong, trầm mặc.

Vốn dĩ nó còn rất lo lắng, vạn nhất ký chủ bị đánh thì phải làm thế nào bây giờ?

Nhưng nhìn ký chủ thế này.

Ký chủ...chắc hẳn.... là sẽ không có việc gì đâu, nhỉ?

Tiểu Hoa nghĩ vậy..

·······

Tô Yên vừa mới tới quân doanh liền lĩnh quân lệnh, nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Thời điểm nàng trở về đã là tờ mờ sáng hôm sau.

Đi vào trong lều, gã Tướng quân đã ngồi ở vị trí chủ thượng nhìn Tô Yên

"Thế nào?"

Câu hỏi này của gã là muốn biết nàng đã giết chết Hiên Viên Quân Ngọc chưa.

Tô Yên lắc đầu

"Hắn đi rồi."

Tô Yên dứt lời, vẻ mặt tên Tướng quân tràn đầy tiếc nuối, nắm chặt nắm đấm.

Gã Phó tướng đứng bên cạnh Tướng quân vẫn duy trì tư thế rút đao, dần dần cũng hạ tay xuống, khôi phục bộ dáng như ngày thường.

Một màn này đều đã hiện rõ trong mắt Tô Yên.

Sau đó, gã Tướng quân đưa lệnh bài cho Tô Yên

"Người đâu!!"

"Có!"

"Hôm nay, liền để anh hùng Tô Yên của chúng ta nắm giữ ấn soái xuất chinh, ủng hộ sĩ khí!!!"

"Tuân lệnh!"

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng kèn.

Tô Yên cầm lệnh bài trong tay

"Trận này nhất định phải đánh sao? Tướng quân hẳn là rõ hơn ai hết, chúng ta không đánh lại!"

Nếu thế lực hai bên ngang nhau, vậy thì còn có thể.

Nhưng nội bộ Thịnh Nguyên quốc vốn chỉ còn cái vỏ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong đã rỗng tuếch.

So sánh với Kim Ngọc quốc binh hùng tướng mạnh, kém quá nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi