Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ngoại trừ không có đầu óc, những điểm khác, Tiểu Hồng vẫn rất lợi hại.
Tiểu Hồng bò đến trước mặt một bông hoa, cắn một miếng.
Vừa mới cắn được bông hoa vào trong miệng, nó liền cảm nhận được một lực lượng cường đại xuất hiện.
Nó ngẩng đầu nhìn.
Ơ, hình như là tới tìm Yên Yên đúng không?
Yên Yên sẽ không gặp điều gì nguy hiểm chứ?
Ừm, không đâu, làm gì có ai đánh lại được Yên Yên chứ.
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại tiếp tục ăn hoa.
Không thể không nói, hoa đào ăn thật ngon nha~.
Tiểu Hồng đắm chìm trong mỹ vị, không thể tự kiềm chế.
Tô Yên muốn đi thăm quan nơi này một chút, đây là lần đầu tiên cô tới một nơi như vậy.
Đang đi, trước mặt bỗng xuất hiện một người.
Cô dừng chân.
Sắc mặt Lục lạnh nhạt, một thân y phục đen, vẫn tuấn mỹ như vậy.
Tô Yên nhìn xung quanh, xác định không có người khác.
Cho nên, hắn tới đây tìm cô sao?
Tô Yên lên tiếng
"Có việc gì sao?"
Đôi mắt Lục đen nhánh nhìn cô chằm chằm
"Lấy đồ rồi?"
Đồ vật trong miệng hắn, chắc là Cửu Long lưu ly châu.
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Cô dừng một chút
"Chàng hối hận nên muốn lấy lại sao?"
Cô nghiêm túc hỏi hắn.
Đồ vật kia rất quý giá, thế cho nên vấn đề này cô cũng không cần suy nghĩ kỹ càng.
Không phải hắn không thích cô sao?
Vì sao phải đem Cửu Long lưu ly châu cho cô?
Tô Yên vừa dứt lời, sắc mặt Lục càng thêm lãnh đạm.
Tô Yên nhìn mặt hắn, mím môi
"Đồ vật chàng bảo người đem tới cho ta, ta đã tận lực không xuất hiện trước mắt chàng, là chính chàng tìm tới đây."
Giọng nói Lục hờ hững
"Cô cảm thấy, ý tứ của bổn vương là không muốn cô xuất hiện trước mắt bổn vương?"
Tô Yên nhìn hắn, không nói gì.
Hai người giằng co một trận.
Lục nhíu mày
"Bổn vương đã cho cô Cửu Long lưu ly châu mà cô muốn, cô hẳn là nên nguôi giận."
Ngữ khí nói chuyện đã tốt hơn một chút.
Tiểu Hoa càng nghe càng cảm thấy Yêu Vương đại nhân này tới đây tìm ký chủ là chịu yếu thế rồi.
Chậc chậc chậc, tra nam.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lúc trước không phải ngài nói không thích ký chủ nhà ta sao?
Tô Yên mím môi càng lợi hại hơn.
Lúc lâu sau, cô mới lên tiếng
"Được rồi, những chuyện trước kia, coi như chưa từng xảy ra. Ta cũng sẽ không nói với người khác."
Nói xong, cô bổ sung thêm một câu
"Ta không có yêu lực, ta cần một con ngựa mới có thể rời khỏi nơi này."
Lục càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Cái gì mà coi như chưa từng xảy ra?
Cái gì mà cần một con ngựa mới có thể rời khỏi nơi này?
Cô lại muốn đi sao?
Lại còn là sau khi cô ngủ hắn?
Lục nắm lấy tay Tô Yên, khuôn mặt âm trầm
"Cô lại tính toán rời đi, như chưa từng phát sinh chuyện gì?"
Tô Yên nhìn Lục, nhìn bộ dạng tức giận của hắn giống như không hề muốn mình đi.
Vậy là, đưa Cửu Long lưu ly châu cho cô không phải là muốn đuổi cô đi?
Tô Yên cảm thấy phải nói rõ ràng hơn một chút mới có thể biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Tô Yên lên tiếng
"Chàng nói với người khác chàng không thích ta."
Tô Yên vừa dứt lời, thân thể Lục liền cứng đờ.
Tô Yên lại nói tiếp
"Còn muốn ta trả giá đại giới cho những gì ta đã làm. Ta đều nghe thấy. Buổi tối hôm đó chàng ở bên ta, có phải là muốn ta trả giá đại giới? Ta biết chàng không thích ta, cho nên mấy ngày nay đã cố gắng không xuất hiện trước mắt chàng. Chàng cho người đem Cửu Long lưu ly châu qua, hiện giờ lại tìm tới đây, không phải là muốn đuổi ta đi sao?"
Cô đã rất nỗ lực, nhưng hắn chẳng những không thích cô, còn vô cùng chán ghét cô.
Tô Yên có chút khổ sở.
Lục nghe xong, chậm rãi ôm Tô Yên thật chặt.
"Nàng nghĩ không ít."
Hắn cúi đầu xuống.