NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Vừa nói tới chuyện này là Tô Yên cảm thấy bực bội.

Tức giận, muốn xốc cái bàn chạy lấy người.

Nhưng mà hình như chuyện này... là do lỗi của cô.

Vừa nghe thấy bốn chữ uống rượu xin lỗi, lệ khí mà Quyền Từ khắc chế lại không nhịn được mà tràn ra.

Anh im lặng ngồi trên ghế nắm chặt điện thoại.

Anh lặp lại một lần nữa, "Uống rượu xin lỗi?"

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bọn họ muốn em uống rượu, em không muốn uống thì lại ép em uống."

Muốn làm Tiểu Hồng cắn bọn họ ~

Có lẽ Quyền Từ đối với Tô Yên mà nói, không giống như những người khác

Cô chưa từng phòng bị anh, vậy nên đã không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng mình ra.

Hơn nữa giọng nói kia nghe giống như đang làm nũng.

Đang nói thì một giọng nói lại truyền đến từ phía sau Tô Yên, "Em là Tô Yên?"

Giọng nói nam tính quyến rũ mang theo một tia khiêu khích truyền tới bên tai cô.

Cô không thích người khác tới gần, đặc biệt là dưới loại tình huống cô không biết là ai này.

Cô mím môi lùi về phía sau hai bước.

Thấy rõ người tới, là cái người tên La Nguyên Kiệt kia.

Chỉ là hình như... La Nguyên Kiệt cũng không cảm thấy bản thân đang bị ghét bỏ.

Ngược lại lộ ra một nụ cười mà gã cho là đẹp trai quyến rũ, dứt khoát tới gần, "Đúng là một cái tên hay, giống như con người của em vậy.."

Tô Yên có chút buồn bực, "Anh có thể cách xa tôi một chút không?"

La Nguyên Kiệt cười, cực kỳ quyến rũ.

Tiếng nói của hai người được rõ ràng truyền đạt tới trong tai Quyền Từ trong ở đầu bên kia điện thoại.

Sau đó, điện thoại bị cúp.

Quyền Từ, đồng chí vừa về nhà chưa được bao lâu đã mang theo bộ mặt hung dữ đi ra ngoài.

Trong tay La Nguyên Kiệt cầm một ly rượu vang đỏ.

Đưa tới trước mặt Tô Yên rồi gã dựa vào tường, "Tô Yên, dù nói thế nào thì lúc nãy tôi đã cứu em. Có phải em nên cảm ơn tôi không?"

Vừa nói gã vừa duỗi tay đưa ly rượu vang đỏ đó tới trước mặt Tô Yên.

Trong ánh mắt gã có những cảm xúc không biết tên, giọng nói bắt đầu trở nên mờ ám, "Uống ly rượu này xem như lời cảm ơn của em với tôi."

Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nhìn thoáng qua ly rượu vang đỏ này.

Cô đặt gần bên môi khẽ ngửi ngửi.

Trong mùi của rượu vàng đỏ còn có một mùi hương của bạch quá, mang theo vị hơi hơi chua xót.

Gã bỏ thuốc làm thần kinh trở nên hưng phấn.

Tuy Tô Yên chưa từng trải qua nhưng Tiểu Hoa đã cho cô đọc không ít sách đấy nhé

Đây là muốn hại cô à?

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô đặt ly rượu vang đỏ xuống cửa sổ, đi vào trong phòng bao lấy một ly rượu vang đỏ khác ra.

Sau đó bàn tay lướt qua ly rượu vang đỏ đó.

Nhỏ giọng dặn dò một câu, "Không được ăn gã chết ngay đâu nhé."

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Ăn thịt người, ông là dân chuyên nghiệp đấy nhé.

Muốn ăn nửa chết nửa sống, hay là muốn ăn đến hơi thở cuối cùng ông cũng làm được

Buồn cười, đường đường Cổ vương như ông, đó là những con sâu bình thường có thể làm à?

Cô cầm một ly rượu đi tới bên cạnh La Nguyên Kiệt, đặt ly rượu này vào trong tay La Nguyên Kiệt.

Sau đó cầm ly rượu lúc nãy cô đặt lên trên cửa sổ lên, "Tôi kính anh một ly"

Cô nói từng câu từng chữ.

La Nguyên Kiệt cười càng thêm quyến rũ.

Một người nhìn qua ngây thơ như vậy, cũng không biết cảm giác trên giường thế nào

Nhưng mà...gã rất nhanh sẽ được biết thôi.

Vừa nghĩ gã vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Xuân dược gã thêm vào ly rượu kia rất ít, chỉ để làm trợ hứng mà thôi.

Lấy điều kiện của gã, không cần cưỡng bách người khác, chỉ cần đứng ở chỗ đó, người muốn lên giường với gã phải xếp từ thành phố phía Đông tới phía Tây.

Nhưng mà cô gái tên Tô Yên có điểm cứng rắn, lỡ như đến lúc đó không muốn lên giường với gã thì không vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi