NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Trong lòng mọi người bắt đầu nhủ thầm.

Thảo nào có thể khiến ba đại nam thần mê như điếu đổ, cũng là người tàn nhẫn nha.

Vất vả lắm mới đến lúc tan học.

Tô Yên kéo Cổ Quyết đi ra khỏi trường.

Tô Cổ thì đã sớm qua trường tiểu học đón Tiểu Hồng.

Hai người đi ra cổng trường, tỉ lệ quay đầu là 120%.

Mới vừa lên xe, chú Trương lên tiếng

"Tiểu thư, chủ tịch bảo tôi nói với ngài, hôn ước của ngài với Bạch Hoành Vũ sẽ hủy bỏ. Nhưng ý của chủ tịch là hy vọng có thể ngồi ăn với nhau bữa cơm, miễn cho hai nhà xấu hổ."

Tô Yên

"Được."

Chú Trương nói tiếp

"Chủ tịch còn bảo ngài hôm nay tan học đi thăm Bạch Hoành Vũ ở bệnh viện. Nói rõ ràng việc hiểu lầm."

Nói xong, chú Trương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu

"Tiểu thư, tôi đưa ngài qua đó?"

Tô Yên không lập tức trả lời, mà là nhìn Cổ Quyết ở bên cạnh, lắc đầu

"Chú đưa anh ấy về, cháu tự gọi taxi được."

"Vâng!"

"Không được!"

Hai giọng nói đồng thời phát ra.

Cổ Quyết ngay sau đó liền sáp lại.

"Ta muốn ở cùng chủ nhân."

Tô Yên nghiêm túc

"Có chút việc cần xử lý, chờ em về."

Cổ Quyết tất nhiên không chịu.

Hắn càng ngày càng cảm thấy chủ nhân là ghét bỏ hắn, buổi tối cũng không ngủ cùng hắn, ban ngày ở trong trường học cũng không thể ôm một cái, hiện tại còn không cùng hắn về nhà.

Đôi mắti xanh thẳm của Cổ Quyết nhiễm lên cảm xúc khác .

Lôi kéo tay Tô Yên, nói

"Chủ nhân ở bên ngoài có nuôi con chó khác rồi phải không?"

Tô Yên trầm mặc.

Cô nhìn bộ dáng giận dỗi của Cổ Quyết, sửa đúng

"Anh không phải chó."

Cổ Quyết bướng bỉnh

"Nhưng chủ nhân kêu ta là chó con."

Nói xong, hắn liền ôm lấy Tô Yên.

Hắn buông mí mắt xuống, lông mi hơi run.

"Chủ nhân, em chỉ được nuôi một mình Cổ Quyết. Nếu bị Cổ Quyết phát hiện em còn nuôi con khác. Con chó đó sẽ chết, chủ nhân cũng sẽ chết."

Hắn nói xong, trong xe liền yên tĩnh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, xe ô tô dừng lại.

Tô Yên xuống xe.

Trong tầm mắt trông mong của Cổ Quyết, đóng cửa xe lại.

Tiểu Hoa mãi mới mở miệng

"Ký chủ, Cổ Quyết đang uy hϊế͙p͙ chị? Không cho phép chị nuôi chó sao??"

Thế cũng thôi đi, lúc xuống xe ký chủ còn đáp ứng hắn.

Tô Yên gọi một chiếc xe taxi, lên xe, chạy về hướng bệnh viện chỗ Bạch Hoành Vũ nằm.

Tiểu Hoa lải nhải cả đường.

"Ký chủ, Cổ Quyết nói cứ như bắt gian vậy á."

Mí mắt Tô Yên giật giật.

Tiểu Hoa không nhận thấy được biến hóa của ký chủ mình, còn tiếp tục ba hoa không ngừng.

Tiểu Hoa vừa nhìn tư liệu, vừa nói

"Ký chủ, loại thời điểm này là do không cho đối phương cảm giác an toàn. Bởi vì nửa kia của chị cảm giác sắp mất đi chị nên mới mất khống chế cảm xúc."

Tiểu Hoa nói thật nhiều.

Tô Yên tuy rằng không phụ họa, nhưng là vẫn nghe thật nghiêm túc.

Không có cảm giác an toàn?

Tô Yên mờ mịt.

Cô nắm chặt cổ tay áo.

Cảm giác an toàn là cái gì?

Tiểu Hoa giải thích xong, liền bắt đầu vẽ đường cho Tô Yên.

"Ký chủ, có lẽ là chị ở bên cạnh hắn không đủ. Cũng có lẽ là chị không làm tròn hứa hẹn với hắn. Hơn nữa, chị còn không cho hắn lễ vật nữa."

Nói xong, Tiểu Hoa ngừng chút

"Ấy? Đây hình như là bên nam phải làm cho bên nữ mà."

Làm sao tới ký chủ lại đảo lại, hơn nữa nó thân là hệ thống còn cảm thấy như lẽ thường??

Trong khi nói chuyện, đã tới cửa bệnh viện.

Tô Yên mở miệng

"Ta nhớ rồi."

Cô trả lời thật nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi