NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit:Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên vừa đi về phía trước vừa gật đầu.

"Được"

Lộ Bình đang đi ở cuối cùng, đột nhiên có chút hâm mộ với Đường Dã Bạch.

Sau đó nhìn nhìn Chu Nhược đang đi ở phía trước.

Vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi.

Kể từ khi xảy ra sự cố lần đó, Chu Nhược cực kỳ bài xích đàn ông.

Mỗi ngày đều vây quanh đứa trẻ tên Tiểu Hồng kia.

Đối với người khác lại không hề tươi cười.

Vừa thấy đứa bé kia liền vui vẻ không thôi.

Lộ Bình cẩn thận nghiên cứu đứa bé kia nửa ngày.

Có chút ngốc, có chút ham ăn, không có chỗ nào khác người thường.

Điều này khiến cho Lộ Bình cân nhắc ở trong lòng.

Chẳng lẽ Chu Nhược thích kiểu vừa ngu ngốc vừa ham ăn?

Ừm, vậy hắn cũng có thể biến thành dáng vẻ kia.

Nhưng vấn đề hiện tại là, cô ấy bài xích với tất cả đàn ông.

Bao gồm cả Lộ Bình.

Điều này làm hắn cảm thấy có chút thất bại.

Cũng hối hận vì sao ngày đó phải chờ sự tình đã xảy ra mới phát hiện bản thân thích cô.

Chỉ có bốn người trong số họ đi vào bên trong.

Tô Cổ không đi vào.

Mà kéo một chiếc ghế dựa ra, vừa ngồi trước TV ăn đồ ăn vặt.

Vừa nhìn tên đần kia đang vui mừng lăn lộn trong đống đồ ăn vặt.

Thật lâu sau, Tô Cổ bỗng nhiên nói

"Trước khi Yên Yên rời khỏi vị diện này, ngươi hẳn là nên tu luyện cho xong."

Tiểu Hồng vừa nghe, vốn đang ăn đến vui sướиɠ, tức khắc liền héo.

Cúi đầu, chột dạ nói

"Nhưng còn rất nhiều."

Tô Cổ

"Ta biết."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm.

"Tịch thu đồ ăn vặt, cấm ngủ, ngày đêm không ngừng tu luyện."

Tiểu Hồng không hiểu

"Vì sao? Yên Yên sắp khôi phục thành thần, ta không muốn tu luyện, ta muốn biến thành rắn đi ăn hoa nhỏ."

Tô Cổ mặt vô biểu tình

"Ta là suy nghĩ cho ngươi."

"Là sao?"

"Sợ ngươi sẽ bị những Chủ Thần đó giết chết đem đi hầm canh thịt rắn."

Tiểu Hồng vừa nghe, tức khắc liền khẩn trương.

Tuy rằng không biết vì sao Tô Cổ nói vậy, nhưng Tiểu Hồng vẫn luôn rất tin tưởng cậu.

Nỗ lực gật đầu

"Ta sẽ cố gắng tu luyện thật tốt!"

Tiểu Hồng cảm động không thôi

"Tô Cổ, ngươi thật tốt."

Tô Cổ liếc nó một cái.

"Nếu ngươi chết, ta cũng không sống được."

Nghĩ đến cái thứ trái cây mà tên ngốc này đã cho cậu ăn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ không nhịn được, đem người túm lại đây đánh cho một trận.

Đánh đến khi đầu Tiểu Hồng có thêm một đống bánh bao.

Liền túm Tiểu Hồng lôi ra ngoài.

Vừa đi vừa hỏi

"Đã nhớ khẩu quyết chưa?"

"Rồi, rồi, rồi."

Tiểu Hồng vừa ăn đồ ăn vặt vừa gật đầu.

"Buổi tối mỗi ngày phơi ánh trăng."

"Được, được, được"

"Ngửi cho kĩ, thế giới này có thứ gì tốt, đều đào ra ăn."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức gật đầu

"Được!"

Cái chủ ý này tốt a.

Đào ra ăn luôn.

Đem chúng nó ăn sạch luôn.

Hừ hừ.

Tiểu Hồng cho rằng mình kém rất nhiều.

Nhưng kỳ thật, nó đã đến ngưỡng tấn chức rồi.

Chỉ thấy rùng mình.

Vốn dĩ, Tô Cổ cho rằng ở thế giới cuối cùng nó liền có thể tấn chức.

Kết quả vừa từ trong không gian ra để xem xét.

Thứ này vẫn là bộ dáng cũ.

Tô Cổ tức giận thiếu chút nữa đem nó đầu nó đập xuống.

Tô Yên kéo Đường Dã Bạch đi vào bên trong.

Đi được một đoạn, lại nhìn thấy một cánh cửa khác.

Đang muốn duỗi tay mở ra, bỗng nhiên đèn ở lối đi nhỏ nháy mắt đều được bật sáng.

Một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở trước mặt Tô Yên.

Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, biểu hiện thong dong, bình tĩnh.

"Các người là ai?"

Thanh âm rơi xuống.

Trong đầu Tô Yên vang lên giọng nói của Tiểu Hoa

"Leng keng, gặp được vị nữ chủ thứ hai Kim Linh, kϊƈɦ hoạt kịch bản 《Thân ái tang thi Vương đại nhân》"

Sau đó, Tiểu Hoa nhanh chóng đọc kịch bản cho Tô Yên

"Nữ chủ Kim Linh là một thiên kim nhà giàu...

<strong>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi