NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Thanh Hoa

Tiếp đến, phía sau truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Chuyện sau đó, Tô Yên không có nghe kỹ nữa, xác định hắn ở đó là được rồi.

Bàn tay đang nắm chặt quần áo của nàng cũng dần buông ra, nâng chén trà lên rồi bắt đầu uống.

Tô Cổ biết việc này theo lý mà nói thì hắn không nên nhúng tay vào.

Nhưng biểu hiện của Tô Yên thật sự rất mất bình tĩnh.

So với bộ dáng dù trời sập sắc mặt cũng không thay đổi của trước kia thật sự chênh lệch quá lớn.

Lại nói, tên Quân Vực kia là người mà Yên Yên vô cùng để ý.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn mở miệng

“Hắn sẽ không chết.”

Tô Yên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu

“Ừ. Ta còn sống, hắn sẽ không có việc gì.”

Bọn họ đã ăn Quả Nhân Duyên, nàng không chết, hắn sẽ còn ở thế gian này.

Tô Cổ nghi hoặc

“Vậy chị còn lo lắng gì ?”

Yên Yên dù không làm gì, chỉ cần đứng ở trước mặt tên kia, hắn liền sẽ dùng mọi biện pháp tự động quấn lấy cô.

Hiển nhiên, Tô Yên cũng không biết mị lực của mình lớn như vậy.

Bằng không, nàng cũng sẽ không khẩn trương đến nhường này.

Tô Yên không nói gì, chỉ yên lặng uống sạch trà trong chén.

Sau đó mới đứng dậy.

“Ta đi tìm hắn.”

Nàng nói rất nghiêm túc.

Tô Cổ cũng đứng lên theo, giọng nói không hề dao động.

“Em đi cùng chị.”

Tiểu Hồng bên cạnh lập tức đứng dậy, ríu rít đòi theo.

“Em cũng đi cùng Yên Yên!”

Nghe vậy, Tô Yên hơi ngừng lại.

Sau đó, nàng thấy hai người đều muốn đi theo mình như vậy thì gật đầu

“Ừm”

Nói xong, nàng lại giải thích một câu

“Có lẽ ta sẽ không rảnh lo các em.”

Tô Cổ gật đầu

“Em biết.”

Dù sao loại việc này cũng không chỉ xảy ra một hai lần.

Tô Yên đi về phía cung điện lớn kia.

Chỉ là vừa đi tới cửa, liền bị người ta ngăn cản.

Thủ vệ thân hình cao lớn đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới

“Làm gì?”

Tô Yên nghiêm túc nói

“Ta tên Tô Yên, ta muốn tìm Quân Vực.”

Thủ vệ kia nghe tên Tô Yên.

“Tô Yên?”

Lẩm bẩm một câu, sau đó, tức khắc liền tràn ngập sát khí.

“Ngươi còn dám tới nơi này??”

Tô Yên sửng sốt.

Còn chưa kịp nói chuyện, thị vệ bên cạnh dùng chuôi đao gõ gõ thị vệ đang phẫn nộ

“Ai ai ai, ngươi nhìn kĩ đi, nàng ta không phải Chủ Thần Tô Yên. Ngươi nhìn xem trêи người nàng có thần lực không?”

Thị vệ cao lớn kia nghe vậy, cúi đầu nhìn Tô Yên, lại đánh giá nàng từ trêи xuống dưới một lần nữa.

Thâm Uyên Ma Vực bọn họ cực kì mẫn cảm với khí tức của người trêи Cửu Trọng Thiên.

Hiển nhiên, người trước mắt là một nhân loại bình thường.

Sắc mặt thị vệ kia dần dịu lại, sát khí cũng chậm rãi biến mất.

“Một nhân loại cũng có thể tới Thâm Uyên Ma Vực của chúng ta gặp thiếu chủ sao?”

Lời này không phải nói với Tô Yên, mà là nói với thị vệ bên cạnh.

Người bên cạnh lại dùng sống dao đánh hắn một cái.

“Ngươi ngốc à, lâu nay ngươi có từng thấy một nhân loại nào đến chỗ chúng ta không? Đây vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, mau đi thông truyền, ta ở chỗ này trông.”

Thị vệ cao lớn nghe xong sửng sốt, tức khắc cảm thấy rất có đạo lý, liền quát Tô Yên

“Ngươi ở chỗ này chờ.”

Nói xong, vèo một tiếng, biến mất khỏi cửa cung điện.

Thị vệ bên cạnh vẫn đứng ở chỗ đó.

Chốc chốc lại nhìn Tô Yên, rồi lại quay qua nhìn Tô Cổ và Tiểu Hồng ở phía sau.

Con ngươi không ngừng di chuyển, hiển nhiên là một tên đầu óc linh hoạt.

Thị vệ kia cười, như có lệ nói

“Cô nương cũng tới chúc mừng tôn chủ tương lai của bọn ta?”

Tô Yên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu

“Ừm”

Thị vệ cười vui vẻ.

“Xin hỏi có mang theo lễ vật gì không?”

Nói xong, hắn như chợt nghĩ ra gì đó, bổ sung.

“Ngài đừng hiểu lầm, ta ở Thâm Uyên Ma Vực lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy nhân loại xuất hiện ở nơi này. Tò mò, chỉ là tò mò ha ha.”

Tô Yên nghe hai chữ lễ vật, sờ sờ trêи người mình.

Nàng không có nghĩ đến việc này, chỉ muốn đến nhìn hắn.

Nghe vậy chỉ đành đứng đó, không nói chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi