NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Tinh Niệm

Thiếu nữ bên cạnh dẩu dẩu miệng.

“Chàng a, sao lại ít nói như vậy.”

Nói xong, thiếu nữ vẫn là cầm lòng không đậu duỗi tay

“Nhưng là, ta vẫn rất thích chàng.”

Bàn tay thiếu nữ mang theo ngượng ngùng, muốn kéo quần áo Quân Vực.

Nhưng mà có đôi tay còn nhanh hơn nàng ta.

Chớp mắt, Quân Vực đã bị một người túm đi.

Thiếu nữ sửng sốt.

Nhìn về phía Tô Yên, lại xem tay Tô Yên đang nắm lấy cánh tay Quân Vực.

Không thể tin được, nói

“Ngươi! Nhân loại hèn mọn, sao dám ở đây làm càn?!”

Thiếu nữ chưa từng để ý đến Tô Yên.

Chỉ là một nhân loại mà thôi, cho dù có năng lực đến Thâm Uyên Ma Vực thì sao?

Tầm thường quê mùa, có thể gây nên chuyện gì chứ.

Tô Yên lôi kéo Quân Vực không buông, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Vực, sau đó mím môi.

Nàng nhìn thiếu nữ kia, thực nghiêm túc nói

“Hắn là của ta.”

Quân Vực vốn dĩ toàn thân lệ khí, tối tăm đầy mắt.

Thấy màn lôi kéo này của Tô Yên, còn có câu ‘hắn là của ta’ này, tức khắc đều tiêu tán.

Sự nóng rực không kiềm chế được trong mắt hắn liền tuôn ra bên ngoài.

Ánh mắt nóng bỏng, liên tục nhìn chằm chằm Tô Yên.

Hắn cúi đầu, đầu dựa trêи vai Tô Yên.

Lẩm bẩm nói

“Hóa ra ta vẫn là của Tiểu Quai à.”

Thiếu nữ bên cạnh khó tin mà nhìn một màn này.

Bọn họ là quan hệ gì?

“Ngươi!!”

Đang muốn nói chuyện.

Giọng nói ôn hòa của Đường Nhất lại lần nữa vang lên ở bên cạnh

“Trưởng công chúa, phu nhân mời ngài qua.”

Vị trưởng công chúa kia nghe Đường Nhất nói xong liền sửng sốt.

“Phu nhân? Phu nhân nào?”

Đường Nhất ôn hòa hữu lễ giải thích

“Mẫu thân của thiếu chủ.”

Trưởng công chúa nghe vậy, thu tay.

“Được, ngươi dẫn đường.”

Nói xong, trưởng công chúa nhìn bộ dạng của Quân Vực cùng Tô Yên, nắm chặt tay.

Đường Nhất cùng vị trưởng công chúa rời đi, cũng chỉ còn hai người Tô Yên cùng Quân Vực.

Tô Yên nhẹ mím môi nhìn Quân Vực, nghiêm túc mở miệng

“Nếu chàng còn cần tìm kiếm dược liệu tẩm bổ thân thể, ta có thể giúp chàng tìm.”

Tìm dược liệu?

Dược liệu gì?

Hắn thoáng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó liền ôm Tô Yên ho nhẹ hai tiếng.

Vừa rồi còn khá tốt, chớp mắt lại hư nhược.

Tô Yên nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, ôm lấy người.

Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ sống lưng hắn.

Tô Yên vốn dĩ không định nói tiếp.

Nhưng lại nghĩ đến nữ nhân vừa rồi, nàng vẫn là tiếp tục nói

“Chàng hẳn là trách ta. Nhưng việc này với việc chàng cùng người khác kết thân là hai chuyện khác nhau. Nếu chàng muốn thành thân, ta không cho phép.”

Nói xong một hồi lâu, Tô Yên mãi không nghe được Quân Vực đáp trả, thân thể nàng lập tức cứng đờ.

Một lúc sau mới chậm rì rì mở miệng

“Ta biết là ta vô lý, chàng thành thân với ai, là chuyện của chàng.”

Tô Yên vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Quân Vực chết trước mắt mình.

Nếu sự kiện đó không xảy ra, nàng nếu biết Quân Vực muốn thành thân cùng người khác.

Ừm, nàng muốn trói hắn đem đi.

Không thèm biết là ai tới đoạt, dù sao cũng đều đánh không lại nàng.

Chỉ là hiện tại, Tô Yên mím môi ngày càng chặt.

Quân Vực nhìn bộ dáng nàng lâm vào trầm tư.

Hắn kề sát bên tai nàng, nhắc nhở một câu

“Nàng không phải vừa nói sao, ta là của nàng. Ta thành thân với ai, thành hôn hay không, đều phải nghe nàng.”

Hắn ân cần dụ dỗ.

Tô Yên sửng sốt, nghiêng đầu qua xem hắn.

Quân Vực môi tái nhợt, lại khụ hai tiếng

“Tiểu Quai có biết ngàn năm nay ta trải qua thế nào không? Nàng làm sao có thể không quan tâm ta cả ngàn năm?”

Tô Yên nhìn thấy hắn có vẻ rất khó chịu.

Khom lưng, bế ngang người lên.

Ôm hắn đến chỗ hắn ở.

Tô Yên vừa đi vừa nói

“Ta không phải cố ý.”

Quân Vực rũ mí mắt, che khuất ở trong mắt sự nóng rực như muốn thiêu chết người kia.

Lông mi đen nhánh rung động

“Tiểu Quai nếu không phải cố ý, vậy tại sao ······ còn chưa hôn ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi