NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Tinh Niệm

Đường Nhất nhìn một màn này, lông mày giật giật.

Kế đó như là nhận ra cái gì, ánh mắt hắn nhìn về một phía.

Mở miệng

“Thiếu chủ.”

Nghe thấy xưng hô này, tim Tô Yên theo đó nhảy dựng.

Nàng nhìn qua theo ánh mắt Đường Nhất.

Chỉ thấy trêи con đường sỏi đá, Quân Vực một thân bạch y yên lặng đứng ở đó.

Đôi mắt đen nhánh, bộ dáng tuấn mỹ.

Khóe mắt lệ chí lay động, cánh môi đỏ tươi như hoa hồng.

Hắn không thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng như một ngàn năm trước.

Phi Sắc quay đầu lại, liếng mắt nhìn Quân Vực.

Sau đó, hắn lại quay sang Tô Yên, nói

“Tô Yên, tạm biệt.”

Sau đó liền rời đi.

Chỉ còn những bông hoa kia lay động trong gió, nở rộ quanh Tô Yên.

Quân Vực từng bước hướng tới Tô Yên.

Mí mắt hắn rũ xuống, đảo qua những bông hoa đó.

Sau đó lực chú ý lại dừng trêи người Tô Yên.

Đến khi hắn đứng trước mặt nàng, những bông hoa xung quanh như gặp phải chất độc, trong chớp mắt liền héo tàn, đen nhánh một vùng.

Hắn mang ý cười, yết hầu chuyển động, nói

“Chủ Thần đại nhân chạy đến Thâm Uyên Ma Vực mà lại thông báo khắp nơi, là sợ người khác không biết?”

Trong lúc nói, đôi mắt hiện lên thần sắc u tối.

Tô Yên nghe hắn nói liền đờ người đứng ở chỗ đó, nắm chặt ống tay áo.

Nàng hơi há mồm, sau đó lại ngậm lại.

Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng

“Nghe nói ngày mai chàng sẽ kế nhiệm tôn chủ, cái này cho chàng, xem như hạ lễ.”

Nói rồi nàng lấy từ trong ngực ra một cái hộp rất nhỏ, đưa cho hắn.

Ánh mắt Quân Vực cũng không rời khỏi người nàng, tiện tay cầm lấy, miết ở trong tay.

Hắn nhìn Tô Yên,

“Hết rồi?”

Tô Yên nghĩ hắn đang nói về hạ lễ.

Nàng gật đầu

“Đây là đồ tốt nhất ta có thể cho chàng, ở trong khả năng của ta.”

Nói xong, nàng lại thật nghiêm túc bổ sung một câu

“Nhưng mà, nếu chàng không hài lòng, ta có thể đổi cái khác cho chàng.”

Tô Yên có chút bứt rứt.

Nàng cũng không biết mình sao lại vậy.

Đành phải bắt lấy cổ tay áo, nỗ lực khiến bản thân bình thường một chút.

Nàng hiện tại là con người, tuy rằng vẫn có lực lượng, nhưng vẫn không thể đến chỗ sâu nhất của Địa Ngục Dung Nham.

Vốn định tặng hắn một gốc Địa Ngục Chi Liên làm hạ lễ.

Nghe Tô Yên nói, lực chú ý của Quân Vực lúc này mới từ trêи người nàng chuyển đến chiếc hộp trêи tay.

Mở nắp ra, là một viên hạt châu đỏ như lửa nằm bên trong.

Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nữ lanh lảnh

“Ồ? Là Dung Nham Châu?”

Thiếu nữ mặc một bộ đồ hồng nhạt đi tới, làn váy theo bước chân của nàng tản ra như cánh hoa đào.

Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, như một đứa trẻ không hiểu sự đời.

Thiếu nữ tò mò duỗi tay, đang muốn cầm Dung Nham Châu lên.

Lạch cạch một tiếng.

Hộp bị đóng lại.

Ánh mắt Quân Vực một lần nữa đặt trêи người Tô Yên.

Hắn chậm rãi mở miệng

“Còn gì không?”

Mà lực chú ý của Tô Yên lại bị nữ tử bên cạnh hút đi mất.

Lúc này, thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp, nói chuyện với Quân Vực

“Chàng thích Dung Nham Châu? Tuy rằng thứ này khó lấy, nhưng nếu chàng thích, ta cũng có thể lấy tới cho chàng thật nhiều.”

Quân Vực nhìn Tô Yên, đang chờ nàng trả lời.

Mà chờ đợi càng lâu, cảm xúc u tối trong mắt hắn lại càng tăng thêm một phần.

Tô Yên quay lại nhìn Quân Vực, thân thể thẳng tắp

“Ta chỉ chuẩn bị có một phần hạ lễ.”

Hắn sẽ thành thân với trưởng công chúa Minh Giới?

Tô Yên túm quần áo, có chút rầu rĩ.

Quân Vực nhìn nàng, lệ chí trêи khóe mắt cứ như theo hắn cười mà lay động.

Nếu là trêи người ít đi chút lệ khí, có lẽ sẽ càng làm người khó rời mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi