NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Thanh Hoa

Nam Nhiễm bỗng nhiên mở miệng.

“Này”

Tô Yên dừng lại, quay đầu khó hiểu.

“Ừm?”

Nam Nhiễm mở to mắt, con ngươi đen nhánh trêи dưới đánh giá Tô Yên

“Ta chỉ là tò mò, ngươi làm sao vẫn có thể sống như người bình thường.”

Chịu mấy vết thương đó mà cũng không đủ làm tổn thương cô sao???.

Chậc chậc chậc.

Tô Yên xoa xoa tay.

“Ta không sao.”

Nói xong, nàng liền rời đi.

Tô Yên đi không bao lâu, Nam Nhiễm đã dựa vào dưới cây hoa đào ngủ rồi.

Chỗ này thật đúng là thích hợp để ngủ mà.

Tô Yên dựa vào ký ức ngày trước đi về hướng Tây Nam.

Nàng đã từng tới chỗ này.

Lúc vừa quen biết Quân Vực, hắn bất chấp ý nguyện của nàng mà đưa nàng tới đây một lần.

Tô Yên đi xung quanh một vòng.

Đến dưới một cái cửa sổ, nàng vươn tay, đang định mở cửa sổ kia ra.

Bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên một giọng nói ôn hòa.

“Tô Yên cô nương, lâu rồi không gặp.”

Tô Yên dừng hành động của mình, quay đầu nhìn.

Liền thấy một nam tử hơn ba mươi tuổi, hắn mặc một thân y phục xanh, vẻ mặt tươi cười.

Nàng đã từng gặp hắn, Đường Nhất.

Tô Yên gật gật đầu xem như chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp.”

Đường Nhất cười

“Tô Yên cô nương tới tìm thiếu chủ?”

Tô Yên không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Đường Nhất làm tư thế mời, vẫn ôn hòa nói.

“Mời đi bên này.”

Tô Yên dừng một chút, nàng nhìn Đường Nhất, không nói gì, cũng không di chuyển.

Đường Nhất mở miệng giải thích .

“Thiếu chủ ở Điện Kim Huyền, vẫn chưa qua đây.”

Tô Yên nghe lời này, lúc này mới đi theo Đường Nhất đi hướng Điện Kim Huyền.

Đi được một đoạn, còn chưa đến Điện Kim Huyền, liền cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại ập đến.

Thân hình Tô Yên lay động, chỉ hơi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn.

Lại nghe giọng nói ôn hòa của Đường Nhất

“Chủ Thần Phi Sắc, hữu lễ rồi.”

Phi Sắc một thân bạch y, thánh khiết tôn quý, đứng ở chỗ đó.

Một đôi mắt ánh vàng, vẻ mặt tươi cười, như gió xuân nhẹ lướt qua lòng người.

Phi Sắc ngây người trong chớp mắt, sau đó mở miệng

“Tô Yên.”

Tô Yên gật đầu

“Ừm.”

Phi Sắc đi tới, đứng trước mặt nàng.

“Một ngàn năm, Tô Yên cũng không về Cửu Trọng Thiên một lần nào.”

Lúc nói còn giơ tay, tựa hồ muốn sờ tóc Tô Yên.

Đường Nhất ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.

“Chủ Thần Phi Sắc.”

Phi Sắc ngừng lại, nghiêng người nhìn qua.

Liền nghe Đường Nhất tiếp tục nói

“Không biết Chủ Thần Phi Sắc đã gặp được thiếu chủ chưa?”

Phi Sắc khuôn mặt ôn hòa đáp.

“Thiếu chủ các người sống lại đúng thật là một kỳ tích, vẫn là phải chúc mừng lần nữa.”

Hồn phi phách tán cũng có thể cứu trở về, xác thật là rất lợi hại.

Phi Sắc nói xong, ánh mắt lại một lần nữa đặt trêи người Tô Yên.

Không biết nghĩ tới cái gì, vẻ tươi cười trêи mặt thoáng rút đi.

“Nàng tới tìm hắn?”

Tô Yên

“Ừ”

Phi Sắc nâng tay, một đóa hoa tươi từ trêи tay hắn nở rộ.

Hắn đưa tới trước mặt Tô Yên.

“Nghe nói hắn muốn đính hôn với trưởng công chúa Minh Giới. Không biết nàng có chuẩn bị hai phần lễ vật không?”

Tô Yên rũ mắt trong chốc lát.

Một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng

“Ta không biết việc này, chỉ chuẩn bị một phần.”

Phi Sắc thở dài, duỗi tay, muốn đặt đóa hoa tươi kia đến bên tai Tô Yên.

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng

“Ta chỉ là không có Thần Hồn, không phải là đánh không lại ngươi.”

Tay Phi Sắc dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Ánh mắt Tô Yên rời khỏi hắn, dừng ở đóa hoa hồng sắp chạm đến tai nàng.

Phi Sắc cười thu tay lại.

Tới gần nàng một bước, mở miệng nói.

“Nàng vĩnh viễn là Chủ Thần đại nhân của ta.”

Nói xong, hắn vung tay lên.

Hoa tươi bên người Tô Yên tức khắc đều nở rộ, vây quanh nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi