NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Mà bây giờ trên mạng tràn đầy những bình luận thất vọng của fans, những bài viết chửi rủa và bỏ đá xuống giếng.

Sự nghiệp của La Nguyên Kiệt xem như không còn gì, thân bại danh liệt.

Ngay lúc này, đột nhiên di động của Tô Yên vang lên, "Alo?"

"Xin hỏi có phải là cô Tô không?"

"Đúng vậy."

"Nếu cô có thời gian thì có thể đến bệnh viện XX một chuyến để gặp anh La không?."

Cô khó hiểu, "Để làm gì vậy?"

"Nguyên nhân có chút phức tạp, nhưng mà anh La nói phải gặp cô mới khai hết mọi chuyện, hy vọng cô có thể phối hợp một chút."

Ngữ khí bên kia rất vội vàng.

Do《 Sống lại》 đang ngừng quay nên Tô Yên không có việc gì làm mà chỉ nhàn rỗi ở nhà.

Nghĩ nghĩ, chắc sâu nhỏ... cũng nên lấy về?

Sau đó Tô Yên đồng ý, hơn nữa còn nói một tiếng sau cô sẽ tới.

...

Một tiếng sau.

Bệnh viện XX.

Tô Yên được nữ cảnh dẫn tới một căn phòng.

Nơi này hai tư giờ đều được cảnh sát canh giữ và lắp camera.

Lúc Tô Yên đi vào phòng bệnh và nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, một lúc sau nhìn kỹ cô mới nhận ra.

Người này, là La Nguyên Kiệt sao?

La Nguyên Kiệt bây giờ, gầy gần như trở thành da bọc xương.

Trên tay còn đang truyền dịch.

Nhìn qua hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi mà giống như một ông già sắp gần đất xa trời thì đúng hơn.

La Nguyên Kiệt nhìn thấy Tô Yên, trên mặt gã lộ ra một nụ cười, chẳng qua nụ cười này có chút đáng sợ.

"Em đã đến rồi."

Giọng nói ốm yếu vô lực.

Tô Yên đi đến bên cạnh gã, khó hiểu, "Sao anh lại biến thành như vậy?"

Lúc này mới qua mấy ngày??

La Nguyên Kiệt cười lắc đầu, "Có thể đây là số mệnh của tôi."

Giọng nói khàn khàn giống như đã chấp nhận.

Sau đó, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới một chuyện.

À, đúng rồi, sâu nhỏ.

Cô bước tới gần nhìn vào ngực gã, nhỏ giọng nói: "Sao anh ta lại biến thành như vậy?"

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Còn vì sao nữa, đương nhiên là do ông ăn rồi!!

Tô Yên thuận miệng hỏi một câu, "Anh ta sắp chết rồi đúng không?"

Vừa nói xong thì đột nhiên sâu nhỏ lại bắt đầu kích động, "Mắng mắng mắng mắng này mắng!"

Rõ ràng là cô bảo ông ăn! Còn nói chỉ cần để gã sống là được cơ mà!!

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Bây giờ lợi dụng xong rồi thì vứt bỏ ông!

Hừ! Cái đồ phụ lòng! Nói chuyện không giữ lời! Đại móng heo! Xấu xí không biết xấu hổ!!!

Đồng chí Cổ vương cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy Tô Yên không nói đạo lý.

Nó chưa từng gặp người nào lật lọng như cô!

Rõ ràng là cô bảo ăn, còn nói chỉ cần ăn không chết là được.

Làm cho nó chẳng dám cẩn thận nhấm nháp xem tin gan phổi phèo của người này có vị gì, mỗi ngày chỉ có thể gặm một miếng chắp vá cho no miệng.

Nó còn cảm thấy tủi thân đấy nhé!!

Tô Yên chớp chớp mắt, "À..."

Trong lúc nhất thời thế nhưng không thể trả lời được.

Cô không nói nữa mà lấy một một cái dao cạo râu từ trong ngăn kéo ra, lấy dao lam bên trong cắt ngón tay gã.

Tí tách, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Sau đó cô duỗi tay nắm lấy một giọt máu.

Cơ hồ là cô vừa làm xong thì bên ngoài đã rầm một tiếng, cửa bị đá văng ra.

Cảnh sát và bác sĩ cùng chạy tới.

Cảnh sát nghiêm túc nhìn Tô Yên, "Cô đang làm gì vậy?"

Tô Yên giơ lưỡi dao trong tay lên, "Tôi tìm một thứ."

Khuôn mặt vô tội, ánh mắt trong suốt.

Lại nhìn bác sĩ, thấy cũng không có vấn đề gì bèn dán băng cá nhân vào ngón tay gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi