NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Nàng còn chưa từng được ăn thịt tiên hạc bao giờ, không biết có ngon không.

Nhưng mà vừa nghe đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đi vào trong tẩm điện, bữa tối cũng đã được dọn sẵn lên bàn.

Tô Yên ngồi trên ghế, Phượng Dụ đứng bên cạnh hầu hạ.

Nàng không cần phải cầm đũa mà chỉ cần chỉ tay vào một đĩa đồ ăn, "Thịt tiên hạc."

Phượng Dụ lập tức vươn đũa gắp một miếng đút cho nàng.

Nàng ăn, ừm, không tồi.

Từ sau ngày Tô Yên được Phượng Dụ hầu hạ, không cần phải cầm đũa gắp thức ăn mà chỉ cần chờ đợi thức ăn được đưa đến tận miệng thì nàng cảm thấy... cảm giác này thật quá thoải mái.

Hơn nữa Tiểu Dụ nghe lời, nàng muốn ăn món gì hắn sẽ gắp món đó.

Đang nghĩ vu vơ thì một thìa cháo lại được đưa đến bên miệng.

Tiểu Dụ nhẹ giọng gọi, "Giáo chủ?"

Tô Yên nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ.

Chỉ là trong mắt Phượng Dụ lại giống như nàng đang làm nũng, đôi mắt ngập nước chớp chớp làm hắn muốn hôn lên.

Nàng đang định nói không muốn ăn thì hắn đã lên tiếng, "Giáo chủ, thịt tính lạnh, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, uống chút cháo rồi lại ăn, ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Sau đó... Tô Yên yên lặng há miệng.

Phượng Dụ cười nhẹ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời lại nghiêm túc này của nàng.

Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy nam sủng của mình nở một nụ cười dịu dàng, "Mong giáo chủ thứ tội, Tiểu Dụ nhìn thấy giáo chủ nên không khống chế được bản thân."

Tô Yên nhìn hắn múc một thìa cháo đưa tới bên môi.

Nàng nâng tay, hất đi.

Sau đó nắm lấy vạt áo trước ngực hắn kéo người lại gần ngửa đầu hôn lên.

Hôn hắn thoải mái hơn uống cháo nhiều.

Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt nhưng lại không biết tại sao mà cuối cùng nụ hôn này càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng kịch liệt.

Áo khoác dài trên người Tô Yên bị ném đầy đất.

Nàng đè Tiểu Dụ xuống, tư thế hoàn toàn chủ động.

Ừm, rất phù hợp với thân phận giáo chủ của nàng.

Chỉ là... khuôn mặt nhỏ bị hôn đến đỏ bừng, một bàn tay thon dài đỡ gáy không để nàng chạy trốn.

Thật lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.

Tô Yên ngã vào trong ngực Phượng Dụ.

Hô hấp của hắn chỉ thô nặng hơn một chút, sau một lúc đã trở lại bình thường giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trái lại Tô Yên, áo ngoài bị kéo xuống, áo trong cũng bị kéo xuống hơn một nửa để lộ ra đầu vai tinh tế trắng nõn.

Sợi tóc rối loạn, đôi mắt ngập nước mềm mại nằm trong lòng hắn.

Phượng Dụ ôm nàng sửa sang lại quần áo rồi hỏi, "Giáo chủ, tiếp tục dùng bữa?"

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bát cháo vốn đang được đặt trên bàn, nhưng lúc này nó đã bị rơi xuống mặt đất.

Mà dưới bát cháo kia... có một tấm da dê.

Phượng Dụ ngẩn người.

À, sau khi vào tẩm điện hắn đã để tấm da dê này ở cạnh bàn ăn.

Chắc là do động tác lúc trước quá kịch liệt nên làm cả bát cháo và tấm da dê rơi xuống đất.

Hắn khom lưng nhặt tấm da dê kia lên, ngữ khí mang theo xin lỗi, "Giáo chủ."

Tô Yên chui đầu ra từ trong lòng hắn, nàng đang định lên tiếng thì lại thấy tấm da dê hiện lên vài đường cong màu đen.

Nàng sửng sốt.

Sau đó duỗi tay cầm lấy nhìn kỹ rồi cầm lấy bầu rượu trên bàn đổ hết lên trên tấm da dê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi