NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Tiểu Hồng cúi đầu, héo héo.

Con rắn này biết phun lửa, sức lực còn lớn vô cùng.

Rắn thế giới này, một con đều không bình thường.

Cũng không phải sức chiến đấu của Tiểu Hồng không tốt.

Ở vị diện trước, Tiểu Hồng cũng là một con "xà bá", đi ngang cũng chẳng sợ ai cản.

Cố tình đây lại là vị diện tu tiên.

Một con rắn cũng có thể tu luyện.

Mà con Song Đầu Xà này, sống hơn một ngàn năm, thông minh như người. Làm sao một con rắn bình thường như Tiểu Hồng có thể tùy tùy tiện tiện đánh thắng được?

Phải biết rằng, có thể trở thành thần thú bảo hộ Thần Khí, không có một con nào là yếu cả.

Tiểu Hồng quấn cái đuôi liền chạy về phía sau Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê!!"

Cứu mạng! Cứu mạng!

Phía sau nó là Song Đầu Xà đuổi theo không dứt, phun lửa lớn hừng hực, tựa hồ phải nhất quyết nướng Tiểu Hồng thành một con rắn than luôn.

Tô Yên nâng tay lên, tập trung lực lượng trong cơ thể, phóng ra kình phong giống như một lưỡi đao.

Giơ tay bổ xuống mắt con rắn kia.

Máu tươi bắn ra.

Song Đầu Xà thình lình cảm giác được một cỗ đau đớn, bên cạnh một cái đầu xà khác vốn dĩ đuổi theo Tiểu Hồng, kết quả, trực tiếp vòng đầu hướng tới Tô Yên cắn tới.

Tô Yên 1 tay không rút ra, trên tay còn lại kình khí ẩn ẩn trong lòng bàn tay.

Giây tiếp theo, phanh!

Một đầu xà toàn bộ nổ tung.

Sau đó, cái đầu kia thẳng tắp rơi sang một bên.

Tô Yên hành động, tấn công sang cái đầu rắn khác.

Thân hình thật lớn bắt đầu ở trong không này gian xao động, rít gào, khắp nơi quấy động.

Nó vừa động, vốn dĩ sơn động cứng rắn, bị kích thích một chút, không ít cục đá thi nhau rơi xuống.

Tô Yên xoay người đi xem Tiểu Dụ đứng ở trong góc.

Vừa vặn, một tảng đá lớn rơi xuống trên đầu hắn.

Nàng dẫm lên đầu xà kia, xoay người một cái, liền trực tiếp bay tới bên người Phượng Dụ, ôm lấy hắn, một bàn tay bổ kia cục đá ra.

Phượng Dụ nhìn nữ tử đang ôm lấy chính mình.

Không biết suy nghĩ như thế nào, hắn lên tiếng, thanh âm thở dài, chậm rãi ra miệng

"Giáo chủ, Tiểu Dụ chỉ là nam sủng mà thôi."

So sánh với tính mệnh lúc an nguy của nàng, hắn một tên nam sủng, thật sự không là gì.

Cho nên cũng không cần hao hết tâm tư bảo hộ hắn.

Tô Yên liếc hắn một cái

"Ta biết"

Lúc nói vẫn che ở hắn như cũ, đem hắn bảo hộ sau người.

Phượng Dụ không nói nữa, chỉ nhìn nàng.

Khanh Ngọc Sơn chưởng môn giao cho hắn nhiệm vụ, chỉ có một.

Giết Ma giáo giáo chủ bạo ngược thành tánh, cho Tu Tiên giới thanh tịnh.

Hắn biết, nếu không phải không có cách nào, chưởng môn cũng sẽ không tới tìm hắn làm chuyện này.

Chẳng quản hiện giờ Tô Yên bị thay hồn đổi tính,nếu giết nàng, hắn có thể trở về, tiếp tục những ngày tháng thanh tâm quả dục của mình.

Mà lúc này đích thực là cơ hội tốt.

Hắn nhìn tay chính mình bị nàng nắm lấy.

Nàng luôn thích nắm hắn tay, làm hắn đi sóng vai cùng nàng.

Mà bàn tay trắng nõn kia, nắm chặt lấy tay hắn.

Giống như vô luận như thế nào, đều sẽ không buông ra.

Con Song Đầu Xà kia, ngay khi lúc nàng thay hắn đánh ra khối đá lớn, liền quất đuôi lại đây.

Hắn theo bản năng giơ tay muốn công kích.

Chỉ là giây tiếp theo, thân hình hắn cứng lại rồi.

Tô Yên nhắm mắt lại, quay người ôm lấy hắn.

Ngay ở dưới mí mắt hắn, trúng một kích kia.

Hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm nàng kêu rên.

Sau đó liền nghe nàng rầu rĩ một câu

"Sớm biết thế thì đã không mang theo ngươi đến rồi, lần này tất cả nhược điểm đều bại lộ."

Phượng Dụ tay run rẩy, yết hầu hắn lăn lộn, lời đến bên môi lại không biết nói gì, con ngươi sâu thẳm, nhìn Tô Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi