NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Tô Yên nghe ăn vào cũng sẽ không phun hỏa, liền hết hứng thú.

Ngược lại nhìn mắt Tiểu Hồng, nàng lại hỏi một câu

"Kia nếu như là dã thú ăn thì sao?"

Phượng Dụ tất nhiên là biết nàng hỏi cho con rắn trước mặt này.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát

"Tuy chưa bao giờ gặp qua, nhưng cũng có ngoại lệ được ghi chép lại.

Có một con giao long độ kiếp thất bại,chết ở ven hồ, dẫn tới dã thú chung quanh tranh nhau cướp đoạt thân thể nó, sau này ma thạch bị một con rắn ngậm đi.

Con rắn kia kế thừa năng lực của giao long, huyễn hóa ra 2 đầu và còn biết phun hỏa giết địch."

Nói xong, hắn nhìn về phía Song Đầu Xà đã chết.

Nghĩ một hồi lâu.

Cuối cùng, hắn tổng kết

"Nếu là bị dã thú ăn, đại khái sẽ kế thừa năng lực này. Nhưng mà, cũng còn do vận khí của mỗi loài, không phải trăm phần đều thành công."

Tô Yên nhéo nhéo khối ma thạch màu đỏ tươi kia.

Trên cái đuôi Tiểu Hồng còn cuốn một khối màu lam nhạt.

Khối lam nhạt so với đỏ tươi còn nhỏ hơn rất nhiều.

Nàng duỗi tay chỉ chỉ khối ma thạch kia.

"Kia là ma thạch gì?"

Song Đầu Xà này chỉ có một đầu rắn biết phun hỏa, một đầu khác còn chưa phát huy năng lực, đã bị giết chết.

Phượng Dụ nhìn kỹ trong chốc lát, lắc đầu

"Tạm thời nhìn không ra, trừ phi cho dã thú ăn luôn khối ma thạch kia, có lẽ sẽ biết."

Tô Yên vừa nghe, gật gật đầu.

Sau đó nhìn về phía Tiểu Hồng nửa ngày, ra tiếng

"há mồm ra."

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, giây tiếp theo mở ra mồm to như bồn máu, lộ ra hai cái răng nanh.

Tô Yên đem ma thạch màu đỏ ném tới giữa không trung.

Tiểu Hồng duỗi dài đầu rắn, một ngụm liền đem ma thạch màu đỏ kia nuốt xuống.

Tô Yên nhìn viên ma thạch lam nhạt trên đuôi Tiểu Hồng

Nói

" Cái kia đưa sâu nhỏ đi."

Ưm, nàng thật công bằng.

Một cái đưa Tiểu Hồng, một cái cho sâu nhỏ.

Có được bản lĩnh kia hay không, còn do tạo hóa của chúng nó.

Nàng nói xong, liền nhẹ nhàng nhấp môi.

Cúi đầu không biết nghĩ gì.

Nhưng Phượng Dụ lại nhìn ra nàng khác với lúc trước.

Đại khái, vừa mới bị Song Đầu Xà kia đánh một chưởng hẳn là bị thương.

Cổ tay hắn vừa chuyển, từ túi không gian lấy ra một cái bình bạch ngọc.

Bình ngọc kia nhìn qua không thu hút chút nào, đến cái hoa văn điêu khắc cũng không có.

Nhưng nếu có người cẩn thận xem thân bình ngọc, liền phát hiện mặt trên mang theo ánh sáng linh khí, phảng phất như nước chảy, cầm lấy tinh tế cảm nhận, mới biết đây không phải là vật phàm.

Sau đó Phượng Dụ từ bên trong đổ ra một viên đan dược.

Bình ngọc tốt như vậy, bên trong cũng chỉ có một viên thuốc.

Đan dược kia cùng bình ngọc giống nhau, màu sắc trắng nõn, vừa ra khỏi bình, liền cảm giác được một cỗ linh khí ôn hòa quanh quẩn ở khắp nơi.

Ngay cả Tiểu Hồng đang chú ý đến khỏa ma thạch lam nhạt cũng nhịn không được mà trừng mắt mắt to đi xem.

Như là bị hấp dẫn, đi đến bên người Phượng Dụ.

Hắn đem thuốc viên kia tới bên môi Tô Yên.

"Giáo chủ, há mồm"

Tô Yên nhìn thuốc viên, thành thành thật thật há mồm.

Một lần nuốt xuống, thế nhưng cảm thấy có vị ngọt lành, ăn rất ngon.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Phượng Dụ

"Đây là cái gì?"

Hắn nói đơn giản

"Có thể trị liệu thương thế của giáo chủ."

Tô Yên gật gật đầu. Chỉ cho rằng là đan dược chữa thương bình thường.

Ngay khi đó, Tưởng Tùng ở chỗ khoảng cách cửa động không đến 100 mét, dừng một bước.

Hắn cảm nhận được phía trước có cỗ linh khí thuần tịnh ẩn ẩn dao động.

Cơ hồ là buột miệng thốt ra

"Thiên Nguyên đan??"

Phía sau, Lương Lan Nhất đỡ Lương Vân Nguyệt đi đến.

Nghe được Tưởng Tùng nói, Lương Vân Nguyệt ngẩng đầu, nghi hoặc

"Sư huynh nói, là thánh phẩm chữa thương Thiên Nguyên đan? đồ vật kia đã tuyệt tích, đến hiện tại, luyện dược sư cấp bậc đại tông sư cũng luyện không ra. Sư huynh sao lại nhắc đến thứ này?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi