NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Sau khi trầm mặc trong chốc lát

"Ta nhớ rõ, chàng tuy rằng là thanh tu, nhưng tu vi rất thấp."

Phượng Dụ ôm Tô Yên, cúi đầu, thực nghiêm túc nhìn nàng

"Đó là ta cố ý muốn cho nàng thấy như vậy."

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tô Yên, chỉ cảm thấy càng nhìn nàng, càng muốn hôn.

Hắn không muốn che giấu.

Chỉ cần nàng hỏi, hắn sẽ nói.

Muốn biết cái gì, đều nói cho nàng.

Tô Yên đầu tiên là nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát.

Nửa ngày sau, lên tiếng

"Ta là giáo chủ của chàng, chàng là nam sủng của ta. Chàng nghe ta, trước kia thế, sau cũng vậy."

Phượng Dụ sửng sốt một chút, hắn cho rằng Tô Yên sẽ ép hỏi một ít về thân phận hắn gì đó.

Kết quả, lại là nói lời này.

Hắn khóe môi nhợt nhạt, cười như ngọc đẹp.

"Đúng vậy, giáo chủ của ta."

Tô Yên vừa nghe hắn đồng ý, rất chi là vừa lòng.

"Được, chúng ta đi thôi."

Phượng Dụ không nói gì nữa, lại lần nữa đem Tô Yên bế lên, ôm vào trong ngực.

Một bên vừa đi vừa hỏi

"Giáo chủ không nghĩ giết bọn hắn?"

"Không cần thiết."

Giết cũng thế, không giết cũng thế, vốn dĩ với nàng mà nói, không quan trọng.

Bất quá hiện tại, nàng càng muốn rời đi nơi này.

Cho nên mới lười theo bọn họ ở dây dưa.

Chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài hơn mười mét, Tưởng Tùng khó khăn lắm thở ra một hơi, lúc này, phía sau truyền đến thanh âm lưỡi rắn tê tê tê.

Sống lưng cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy một con rắn đen vân hồng biểu tình bễ nghễ nghênh ngang trườn hình chữ S, theo hướng Tô Yên rời đi.

Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, đuôi rắn còn cuốn ma thạch màu lam nhạt kia.

Nó kêu ra tiếng

"Tê tê tê tê tê?"

Tô Yên nói, muốn ngươi ăn luôn cục đá màu lam kia.

Cổ Vương ra tiếng

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Tìm nơi an toàn, ta từ từ tiêu hóa.

Kết quả, Tiểu Hồng đi khắp nơi tìm kiếm địa phương an toàn.

Đối với Tiểu Hồng cùng Cổ Vương, Tô Yên vẫn luôn ở trạng thái nuôi thả.

Tới vị diện nào đó, thả ra, sau đó, tự sinh tự diệt.

Chờ đến chúng nó chơi đủ rồi, sẽ tự động về bên người Tô Yên.

Thấy Tiểu Hồng lại mất tăm mất tích, Tô Yên cũng không đặc biệt để ở trong lòng.

Chờ đến khi bọn họ đều đi ra cửa động.

Lương Lan Nhất lau vết máu ở khóe môi, vội vàng đi nâng Lương Vân Nguyệt dậy.

"Biểu tỷ!"

Lương Lan Nhất biểu tình vội vàng.

Lương Vân Nguyệt khụ ra một bụng máu, sắc mặt tái nhợt suy yếu dọa người.

Nguyên bản, đã bị trọng thương, cách một ngày lại lần nữa bị thương nặng, hiện giờ tuy rằng bất tử, nhưng chỉ sợ tu vi sẽ bị suy giảm, thậm chí, rất có khả năng thương tổn không thể chữa khỏi.

Lương Vân Nguyệt bày ra tư thế vận công chữa thương.

Lương Lan Nhất canh giữ ở bên người Lương Vân Nguyệt, sắc mặt rất kém.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, ma đầu kia, thế nhưng mạnh như vậy.

biểu tỷ nàng cùng Tưởng Tùng chính là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, người người tôn kính, tu vi cao cường.

Thế nhưng đồng thời đều bại bởi tên ma đầu kia.

Không chỉ như thế, nàng không ngờ nam sủng suy nhược cần cứu trợ kia, tu vi cũng sâu không lường được.

Nhưng hắn là thanh tu!

Hiện giờ, thế mà đứng về phía ma tu kia.

Không chỉ như thế, thậm chí còn trợ Trụ vi ngược.

Hắn không thấy thất vọng với một thân tu vi của chính mình sao?!

Nghĩ đến đây, Lương Lan Nhất liền phi thường không cam lòng.

Bên cạnh, Tưởng Tùng bình tĩnh nhìn trong chốc lát, lên tiếng nói

"Ta đi bên trong nhìn tình huống xem thế nào."

Nói hắn xoay người đi vào bên trong.

Một nén nhang sau trở về.

Hắn cảm xúc khó lường.

Phần lớn là bị nam sủng bên người Tô Yên còn có Thiên Nguyên đan kích thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi