NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Kỷ lão gia tử nhìn một màn này, trong lòng đã có suy tính.

Có thể lên đến thân phận địa vị như bây giờ, những cái âm mưu quỷ kế, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua.

Cho nên ở trước mặt ông, tất cả những thứ giả dối đều không cách nào che giấu.

Cô gái Tô Yên này, hắn đã nghe Tiểu Nhã nói qua, là bạn cùng lớp với Tô Yên, cũng là em họ Kỷ Diễn, độ chân thật sẽ càng cao một ít.

Nghe cô nói, Tô Yên cùng tên Hướng Trùng kia, vẫn luôn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi.

Trải qua điều tra, xác thật Tô Yên cùng Hướng Trùng từ thời cao trung đã yêu đương.

Lại nhìn nhìn cháu trai hắn bộ dạng bị khi dễ đáng thương.

Kỷ lão gia tử đối Tô Yên có thái độ tốt mới thật là kỳ quái.

Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy hai người bọn họ ở chung.

Vốn dĩ nghĩ cháu trai mình một bên tình nguyện, nhưng Tô Yên này, tuy rằng không có biểu tình gì lớn.

Nhưng là nhất cử nhất động, đều có thể nhìn ra cô để ý Kỷ Diễn.

Trầm mặc trong chốc lát. Có lẽ, tin tức lúc trước, đều không phải chính xác toàn bộ.

Nghĩ xong, kỷ lão gia tử nâng lên quải trượng, chạm chạm cẳng chân Kỷ Tinh Vũ bên cạnh.

Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc quay đầu lại

"Ông nội?"

Lão gia tử ý bảo

"Nơi này không có chuyện của cháu, cùng ta ra ngoài, có chuyện hỏi cháu."

Kỷ Tinh Vũ gật đầu, đi theo phía sau lão gia tử ra ngoài.

Tô Yên vẫn luôn ở trước mặt Kỷ Diễn.

Không, phải nói, Kỷ Diễn vẫn luôn gắt gao lôi kéo tay Tô Yên không cho cô đi.

Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng ra ngoài.

Kỷ Diễn bị chăn dày nặng bọc lên, uống một ít nước muối.

Hắn tựa hồ cũng không muốn ngủ.

Đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên, ý vui mừng giữa mày như thế nào cũng không tiêu tán.

Cô nghi hoặc

"Anh không mệt?"

Kỷ Diễn ấp úng

"Mệt"

"Còn không ngủ?"

"Sợ em đi mất."

"Em không đi."

Tô Yên bảo đảm.

"Ân"

Kỷ Diễn đồng ý.

Nhưng tay túm lấy Tô Yên, chậm chạp không buông ra.

Nhắm mắt lại, chỉ cần Tô Yên thoáng động một cái, liền bỗng nhiên mở mắt.

Hắn mở mắt ra, cũng sẽ không nói gì.

Chỉ biết dùng con ngươi đen nhánh kia nhìn cô, trong mắt có chút kinh hoảng.

Sau khi lặp lại vài lần như vậy.

Tô Yên bỗng nhiên đứng dậy.

Kỷ Diễn vừa thấy động tác Tô Yên, vốn dĩ đang nằm, cũng lập tức ngồi dậy.

Hắn do dự, muốn nói lại thôi

"Em, anh, sẽ ngủ, không, mở mắt ra,...."

Thanh âm khàn khàn, che không được ý hoảng loạn.

Chỉ là khi hắn nói chuyện, lại thấy Tô Yên cởi quần áo ra, xốc chăn Kỷ Diễn lên, nằm vào.

Sau đó giây tiếp theo, đem chăn che lại kín mít.

Kỷ Diễn sửng sốt.

Phía dưới chăn, Tô Yên lôi kéo tay hắn, đặt lên eo mình.

Xoát!

Nháy mắt, lỗ tai Kỷ Diễn đỏ bừng lên.

Cúi đầu, lông mi run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn Tô Yên.

Tô Yên thực nghiêm túc, ánh mắt thuần tịnh không chứa một chút ý tứ gì khác.

"Dùng thân thể hạ nhiệt độ là biện pháp hữu hiệu nhất."

Qua một lúc lâu sau, Kỷ Diễn mới lên tiếng.

Tô Yên cách gần, thế cho nên mới thấy rõ, lỗ tai Kỷ Diễn đỏ bừng, chạy dài đến cổ.

Cô vỗ vỗ bờ vai của hắn

"Ngủ đi."

Nói xong, cũng ôm lấy hắn.

Kỷ Diễn lông mi run rẩy, trong chốc lát sau, hắn nghe được bên cạnh không có thanh âm gì, ngẩng đầu nhìn cô.

Phát hiện Tô Yên đã ngủ.

Kỷ Diễn đem người ôm vào trong ngực.

Ôm thực chặt.

Trên mặt mang theo tia cao hứng, hơi thở ảm đạm rốt cuộc bị tách ra.

Chẳng được bao lâu, Kỷ Diễn cũng nhắm mắt lại đi ngủ.

Hắn ngủ lần này, ngủ đến thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi