NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đi ra, khiến cho Hồng Đậu sửng sốt một cái chớp mắt.

Dáng người mảnh khảnh cao gầy, trên người mặc quần màu đen cùng một chiếc áo sơ mi.

Mái tóc đen ngắn mềm mại, đại khái là mới ngủ dậy, thế cho nên cả người nhìn qua có chút lười biếng.

Môi đỏ thắm, làn da trắng nõn, Tô Yên nhìn Hồng Đậu ánh mắt thực chuyên chú.

Thanh âm mềm mại

"Đi thôi"

Sau khi Hồng Đậu sửng sốt, lấy lại tinh thần liền cười

"Thiếu gia, cậu lớn lên cũng thật đẹp."

Nói xong, liền cùng Tô Yên đi đến từ đường.

Vừa đi, Hồng Đậu vừa nói

"Tô nhị gia nhìn qua thực tức giận, đến bang chủ cũng không dám nói chuyện. Thiếu gia, ngài đừng che chở bang chủ mà hãy tự tìm đường cứu mình nha."

Tô Yên nghe ngoan ngoãn gật đầu.

Tô gia ba huynh muội cảm tình thực tốt.

Cha mẹ chết sớm, lúc ấy nguyên thân còn nhỏ, nguyên thân hoàn toàn chính là do một tay Tô Giang Tô Nam nuôi lớn.

Nghĩ xong, đã đi tới cửa từ đường.

Lúc Tô Yên đi tới, còn nghe Tô Nam sắc mặt khó coi răn dạy đại ca

"Đại ca anh có nhớ, lúc em đi đã từng nói với anh, không cần lỗ mãng đối phó Túc Cửu Từ, chờ em trở lại rồi hẵng quyết định hay không?

Anh lúc ấy không phải đáp ứng sao? Vậy mà lại không thể chờ em trở lại?!"

Tô Nam mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên mặt đeo mắt kính viền đen, rõ ràng là một bộ dáng thư sinh văn nhược.

Vậy mà lại là răn dạy Tô Giang cao lớn thô kệch bên cạnh đang bận rộn lo lắng gật đầu, một câu phản bác đều không có.

Trong phòng, chỉ có hai người Tô Giang cùng Tô Nam. Bởi vì Tô Giang là Hồng Bang bang chủ, mặt mũi vẫn phải có.

Tô Yên mới vừa đi vào, Tô Giang liếc mắt một cái liền nhìn thấy, vội vàng từ trên ghế đứng lên vội vã đi tới chỗ Tô Yên

"Tiểu Yên? Tới rồi, mau! nhị ca của em đã trở lại rồi đây."

Thấy Tô Yên, Tô Giang vốn dĩ nguôi giận chút, tạch một tiếng, hỏa khí lại nổi lên.

Tức đến cổ đều đỏ.

Chờ đến khi Hồng Đậu rời đi, cửa từ đường đóng lại.

Tô Giang mới mở miệng

"Tiểu Yên, đêm qua trường hợp huyết tinh như vậy, vì sao em lại đi?"

Giống như trước kia, phần lớn thời điểm, Tô Yên đều ở cùng Tô Giang và Tô Nam.

Tô Giang Tô Nam vừa đi, cái nhà này thế nào cũng không an toàn.

Nhưng nếu như gặp được loại trường hợp liều mạng này, Tô Yên đều sẽ lưu tại trong nhà.

Đao thương không có mắt cũng không phải là nói chơi.

Tô Yên vừa nghe, chớp chớp mắt,

"Em.... muốn đi xem"

Nói xong, Tô Yên cũng cảm thấy không tự tin, yên lặng cúi đầu.

Lúc tới, Hồng Đậu đã nói qua, không cần chống đối cùng nhị ca.

Hơn nữa dựa vào kinh nghiệm của nguyên thân trong quá khứ, càng là chống đối, thời gian ăn mắng càng dài.

Quả nhiên, Tô Nam đẩy mắt kính lên trên, tức tới nỗi kéo tay áo chống eo mắng.

Phải nói Tô Nam là nam nhân ôn hòa.

Đa mưu túc trí, ôn nhuận điệu thấp, dù có bị người bắt cóc hay bị địch nhân vây khốn, cũng có thể mặt không đổi sắc, từ từ nói chuyện giảng giải đạo lý.

Nhưng mà chỉ cần đụng một cái tới đại ca cùng tiểu muội hắn, cái gì ôn nhuận như ngọc, quân tử vô song, hết thảy đều biến mất.

Đại khái, cũng là quá quan tâm a.

Mà chuyện đêm qua lớn như vậy, Tô Nam chỉ trong một giây đã nôn nóng bạo tẩu.

Cũng may là phúc lớn mạng lớn, còn có thể trở lại.

Vạn nhất nếu Tào gia có kế hoạch cố ý lợi dụng sau đó phản bội giết chết đại ca cùng tiểu muội hắn ở nơi đó, hắn thật sự khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Kỳ thật, Tô Giang từ đêm qua đã ý thức được chính mình lỗ mãng.

Nhưng mà làm cũng đã làm, lúc này ai mắng cũng không dám phản bác.

Kết quả là, hai người đứng ở trong từ đường, cứ như vậy bị lão nhị bóp eo mắng một buổi sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi