NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nhẹ nhấp miệng,

"Ta cũng đã cứu anh, anh cũng một câu chưa nói đã đi rồi."

Túc Cửu Từ ngẩng đầu, lười nhác híp híp mắt, sau đó, trực tiếp trở mặt không nhận

"Ngày ấy, dù cậu không cứu, ta cũng không bị ảnh hưởng gì. Cho nên, cậu cũng không tính là cứu ta."

Cô cũng muốn nói, dù là hắn không cứu, chính mình cũng có thể thoát ra.

Chỉ là hắn cũng không tính toán cho cô cơ hội cãi lại, ngữ điệu lười nhác

"Cẩn thận tính ra, là cậu thiếu ta đấy."

Lúc nói lời này, thanh âm hắn hàm chứa ý cười.

Giống như cảm thấy người này, chơi vui cực kỳ.

Tô Yên

"......"

Là cảm thấy cô còn giống trước kia, não dung lượng nhỏ rất dễ lừa sao?

Tuy rằng hiện tại cũng không tính là lớn, nhưng loại vấn đề này cô lại rất rõ ràng.

Người này chính là cố ý muốn lừa cô.

Túc Cửu Từ nhìn cô muốn phản bác, bộ dáng hơi há mồm lại không biết phải nói gì.

Lại không nhịn được giơ tay nhéo nhéo gương mặt cô.

Một tên nam nhân trưởng thành như vậy, làn da lại mềm mại y như đậu hũ, đây còn không phải là dùng để nhéo sao?

Nghĩ đến đây, Túc Cửu Từ tay vẫn không rời càng dùng sức chút.

Thế cho nên chờ đến khi hắn buông tay, trên má Tô Yên có một dấu ngón tay hồng hồng.

Cô duỗi tay, muốn xoa xoa mặt mình.

Túc Cửu Từ lại nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô.

Con ngươi đen như mực nhìn cô,

"Đã từng uống rượu chưa?"

Tô Yên ngẫm lại, một đời này cô còn chưa có uống rượu.

Không, cô hình như.... vẫn chưa bao giờ uống rượu.

Chỉ hôn qua, uống qua rượu môi.

Lắc đầu

"Không có"

Cô muốn uống....

Cái ý tưởng này mới vừa hiện lên, liền nghe thanh âm hắn thong thả

"Đi uống?"

Tô Yên trước mắt sáng ngời, sau đó gật đầu

"Được"

Bởi vì chầu rượu này, cô liền không so đo Túc Cửu Từ vừa mới nói mình thiếu nợ hắn.

Sau đó, Hồng Bang tiểu thiếu gia bảo nha đầu bên người mình chạy về nhà trước, bị đối thủ của Hồng Bang-Túc Cửu Từ, dùng một chầu rượu lừa đi rồi.....

Đảo mắt, cô đã ngồi trên xe Túc Cửu Từ, đi vào một nhà hàng.

Túc Cửu Từ cười nghiền ngẫm.

"Đi thôi"

Cô đi theo hắn vào trong.

Nửa giờ sau.

Tô Yên ngồi ở một cái ghế dựa, chung quanh bị một đống nữ tử ăn mặc yêu diễm nóng bỏng vây lại,

"Ai nha, gia, ngài phải cho Tiểu Hương tự mình đút ngài uống, bằng không, Tiểu Hương tức giận đó nha~~."

Chỉ thấy một nữ tử mặt mày trang điểm dày cộp, trong tay bưng một chén rượu, vặn vẹo vòng eo, leo lên bả vai Tô Yên dựa sát vào.

Tô Yên chớp chớp con ngươi, trái phải có chút không thích ứng.

Vốn dĩ không muốn cùng người khác ở cạnh nhau, cô mới vừa ngồi xuống ghế này, liền nghe Túc Cửu Từ một câu

"đều gọi đầu bảng nơi này tới."

Sau đó, trong chốc lát cô đã bị vây quanh.

Những người này trong tay bưng một ly rượu, tất cả đều chờ tới đút cho cô.

Trái lại đối diện, Túc Cửu Từ chống cằm, ý cười ngâm ngâm nhìn.

Tất cả cô nương đều tránh Túc Cửu Từ như tránh rắn rết, lại đều chạy đến diễn trò trước mặt Tô Yên.

Cô nàng tên Tiểu Hương kia đã đem rượu đưa tới miệng Tô Yên.

Cả nửa ngày sau.

Tô Yên nghĩ, vốn dĩ muốn uống rượu.

Rượu này không có độc, cũng đang ở trước mặt.....

Nửa ngày, cô yên lặng hé miệng, uống chén rượu kia.

Trong đầu, Tiểu Hoa bắt đầu phổ cập cho ký chủ ngây thơ mờ mịt của nó

"Ký chủ, đây gọi là uống rượu hoa."

"Oa, ký chủ thật là lợi hại a ~"

Tiểu Hoa khen ký chủ mình, cơ hồ là thành thói quen.

Nhưng mà Tiểu Hoa xác thật tán thưởng.

Nhìn ký chủ nó xem, không chỉ đánh phục nam chủ, còn có mỹ nữ vờn quanh.

Nam nữ đều ăn a~.

Tiểu Hương bên này mới vừa đút xong, một người khác tên Trân Châu lại đem rượu theo sát đưa tới.

"Gia tửu lượng thật tốt, tới, Trân Châu đút ngài uống rượu ~"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi