NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Kết quả là....., Tiểu Hồng còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, đã bị Tô Yên đuổi ra cửa phòng.

Tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, phun lưỡi rắn đỏ tươi

"Tê tê tê tê tê??"

Chị đuổi em đi??

Tô Yên thực nghiêm túc nhìn Tiểu Hồng,

"Em quá lớn, trong phòng không chứa được, em ở bên ngoài chơi đi."

Tiểu Hồng động động cái đuôi. Nó kỳ thật, càng muốn dính lấy Tô Yên.

Tự mình chơi gì đó, nghe thực nhàm chán.

Chỉ là.....

Tô Yên chỉ vào một chỗ bên cạnh sân.

"Chỗ đó là bụi hoa, bên trong có con bướm."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức vặn vẹo thân rắn chạy vào trong đó.

Thân rắn to lớn, xông đến một đống bụi hoa kia. Lập tức liền thấy được thảm trạng của mấy cây hoa này. Ước chừng, cách hủy hoại không còn xa a.

Chờ dụ được Tiểu Hồng qua bên đó, Tô Yên liền nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.

Thuận tiện cùng Tiểu Hoa nói hai câu.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị biến mất."

"Ân?"

Tô Yên nghe không hiểu.

"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần ở trên người Túc Cửu Từ đã không có. Chị không có cách nào tiến hành công lược với nhân vật này nữa."

Mà lúc này, Tô Yên cũng phát hiện ngôi sao ở góc trên bên phải cũng đã biến mất.

"Vì sao?"

"Em không biết."

Tiểu Hoa cũng rất kỳ quái.

"Ký chủ...có thể là....bởi vì Quân Vực xuất hiện hay không?"

Nếu nghe hai người bọn họ nói chuyện mà còn không biết Quân Vực đang ở trên người Túc Cửu Từ, vậy nó chính là cái chày gỗ rồi.

Quân Vực so với nam chủ, hắc ám sát khí trên người cũng không phải là nhiều hơn một chút.

Thế cho nên, khi Tô Yên ở trước mặt Quân Vực, Tiểu Hoa cũng không dám mở miệng nói một lời.

Rõ ràng biết hắn không nhìn thấy mình.

Nhưng, chính là không dám a.

Tô Yên nghĩ đến mảnh nhỏ Chủ Thần của mình, lại nghĩ đến Quân Vực.

Như là hiểu cái gì.

"Ân, hẳn là bởi vì hắn."

Quân Vực từ khi sinh ra, trong thân thể hắn chính là hắc ám cùng sát khí phá hủy hết thảy.

Hắn đi đến chỗ nào, liền sẽ hủy diệt đến chỗ đó.

Đây là thiên tính của hắn.

Hiện giờ, tuy rằng Quân Vực bị thương nặng, lại bị phong ấn, nhưng nếu so với việc mở tung mảnh nhỏ Chủ Thần của cô, vẫn là cường đại hơn nhiều.

Thế cho nên, hắn vừa xuất hiện, chính là vô ý thức liền hấp thu luôn mảnh nhỏ Chủ Thần của Tô Yên.

Vậy nên, mảnh nhỏ Chủ Thần mới có thể biến mất.

Tô Yên nghi hoặc

"Hiện tại nên làm như thế nào?"

Tiểu Hoa yên tĩnh trong chốc lát nói

"Ký chủ, chị hiện tại không có cách nào rời đi vị diện này, mà nguyện vọng của nguyên thân cũng không có biến mất, cho nên, chị phải tiếp tục bảo hộ hai vị ca ca đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng.

Dần dần, mặt trời về tây.

Ban đêm tiến đến.

Trong nhà Túc Cửu Từ.

Răng rắc, thanh âm góc bàn vỡ vụn cùng với một tiếng kêu rên từ phòng ngủ Túc Cửu Từ truyền ra.

Thoáng liếc mắt một cái, liền thấy được Túc Cửu Từ đang chống lấy cái bàn đứng ở chỗ đó, à không, phải nói là Quân Vực.

Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ đậm.

Từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, mắt trừng nổi gân xanh.

Một cỗ hơi thở cường đại làm người hít thở không thông từ trên người hắn lan tràn ra.

Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là đang mạnh mẽ nhẫn nại cái gì.

Thời gian một chút một chút qua đi, mà hắn cũng buông xuống mặt mày, môi mỏng nhẹ nhấp, tựa hồ chỉ là thoáng có chút thống khổ.

Nhưng thấy thân hình hắn càng ngày càng không xong, tay nắm chặt góc bàn vỡ vụn càng lúc càng lớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Liền biết được, thống khổ kia càng ngày càng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi