NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Nếu thiếu gia không muốn...., sẽ như bây giờ vậy.

Túc Cửu Từ y chang một món đồ chơi bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi tại nơi đó không làm được gì.

Cho nên câu nói cuối cùng kia, là cố tình đâm đau Túc Cửu Từ.

Quá yêu, chính là không có đường lui, không có chủ quyền.

Thời gian một chút trôi qua.

Thái dương cũng dần dần rơi xuống, sắc trời gần hoàng hôn.

Tô Yên ngã vào trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh vẫn không dùng cơm."

Tô Yên nhấp môi một chút,

"Hắn không ăn, ta cũng không có cách nào."

Giọng nói nhàn nhạt, không có gì phập phồng.

Bộ dáng giống như không thèm để ý.

Chỉ là một lát sau, lại nói

"Đổi những đồ ăn đó đi, xem hắn ăn không."

Hồng Đậu hơi há mồm muốn nhắc nhở thiếu gia.

Đây đã là lần đổi thức ăn thứ ba rồi.

Túc tiên sinh hắn không ăn, vậy, vậy không phải đổi nhiều đổi ít thì vẫn là không ăn sao?

Hồng Đậu nhìn hai người này giận dỗi nhau.

Một người bên kia ngồi im như tượng, không nói một câu.

Một người nằm ở chỗ này nhắm mắt lại một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền".

Hồng Đậu nhỏ giọng nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh hẳn là... một ngày đều chưa có ăn cơm đi? Ngài ấy hiện tại vẫn không ăn, nếu không... em đi đổi một ít đồ thanh đạm mang qua đó?"

Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.

Trầm mặc thật lâu.

Ngay khi Hồng Đậu thấy thiếu gia nãy giờ không nói gì, tính toán lại đi đổi một bàn thức ăn thì thiếu gia đột nhiên mở mắt.

Cô từ trên ghế quý phi đứng lên.

Không nói chuyện, chỉ đi về phòng mình.

Hồng Đậu bị hành động đột nhiên của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ.

"Thiếu, thiếu gia??"

Một bên kêu, một bên đuổi theo.

Khi Tô Yên đi vào phòng.

Thấy Quân Vực cúi đầu ngồi ở chỗ đó, vẫn là tư thế trước khi cô đi.

Một bộ dáng bóng người cô độc, khổ sở không nói một lời.

Nhẹ nhàng đâm vào tim cô một chút.

Cô nhíu mày thật chặt.

Cỗ tức giận kia biến thành bực bội.

Cô không thích hắn như thế này.

Cũng không biết vì sao, chỉ là không thích.

Khi nhìn bộ dáng này của hắn, chính mình cũng sẽ khổ sở theo.

Loại tâm tư không thể hiểu được này khiến cô trở nên bực bội.

Khác với tâm tình khó chịu lúc ngày mưa.

Nó là một loại rối rắm muốn ôm hắn một cái lại muốn đánh hắn hai cái.

Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt hắn.

Quân Vực ngẩng đầu, nhìn về phía cô, biểu tình có chút hoảng hốt.

Dường như qua thật lâu, hắn mới thấy rõ người đứng trước mắt là Tô Yên.

Sau đó lại cúi đầu, khóe môi nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt có vẻ suy yếu vô cùng.

Lông mi run rẩy một chút, thanh âm chậm rãi chậm rãi

"Là, muốn tới đuổi ta đi sao?"

Hắn đợi trong chốc lát, không chờ được đáp án.

Liền chậm rãi đứng dậy.

Thân thể quơ quơ, đỡ cái bàn mới dần dần ổn định thân hình.

Hắn vẫn cười nhợt nhạt như vậy, vô hại yếu ớt, nhưng lời nói ra lại làm người đau lòng

"Ta, liền đi trước."

Thanh âm rơi xuống, đã muốn đi ra cửa.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tô Yên rốt cuộc vẫn kéo hắn lại.

Cô nhắm mắt, sau đó sức lực nắm chặt càng lúc càng lớn.

Kéo người về đúng chỗ lúc nãy, cường ngạnh bắt hắn ngồi xuống.

Tô Yên chạm chạm đồ ăn trên bàn, vẫn rất ấm áp.

Kéo qua một đĩa thức ăn thanh đạm.

Cô ngồi ở bên cạnh, ra tiếng hỏi

"Anh tự ăn, hay là muốn em đút?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi